Edit: Meimoko
_____
Nghe được giai điệu, nhịp điệu quen thuộc, tất cả ủ rũ mệt mỏi trong mắt Đường Hạo lập tức thay bằng kích động, hai mắt mở to, bàn tay đồng thời giữ chặt lấy bả vai cô.
“ Ngưng……”
“….. đừng có gọi em là Ngưng! Em nói rồi, anh có thể coi em là cô ấy nhưng không được gọi em bằng tên của cô ta!” Phương Úc ngừng hát, lấy tay đẩy tay của hắn ra, hai má bởi vì tức giận mà nổi lên hai đóa mây hồng.
Đường Hạo nheo mắt lại, không đếm xỉa đến tức giận của cô, tay càng nắm chặt hơn: “Em căn bản chính là Tiểu Ngưng của anh! Lục Giai Ngưng! Ngay cả tên mình em cũng quên ư?”
Suy nghĩ này của hắn tuyệt đối không sai. Người giống người, giống nhau bề ngoài thì có thể nhưng không thể giống đến tận hàm răng. Chỉ là hiện tại trên cổ của cô không có những ấn ký kia, quả thật là có điểm gì đó kỳ quái.
Lục Giai Ngưng? Cái tên quen thuộc này kích thích lòng của cô dậy sóng, có chút mang theo chua xót cùng đau đớn, nhưng lại có gì đó hơi rung động.
Nhưng Bạch Phương Úc lại cho rằng đây chính là cảm giác ghen tuông. Không! Cô chán ghét Lục Giai Ngưng rồi! Cô là Bạch Phương Úc.
“ Đường Hạo, em nói cho anh biết, anh đứng có quá đáng! Nếu như anh còn gọi em là Lục Giai Ngưng, em tình nguyện không bao giờ nhớ đến anh nữa….”
“ Vì sao? Vì sao em lại không chịu thừa nhận, Tiểu Ngưng?” Hắn thật sự rất khó hiều.
“ Không! Em không phải! Em là Bạch Phương Úc, người Anh gốc Hoa, từ nhỏ đã lớn lên ở Anh quốc!” Cô là Lục Giai Ngưng ư? Thật là quá quắt mà! Cô có cha mẹ, bọn họ đều đối xử tốt với cô. Nếu như cô không phải là con gái của bọn họ thì việc gì mà phải đối xử tốt với cô như thế?
Nhìn bộ dạng kịch liệt chối bỏ của cô, Đường Hạo mở to hai mắt đỏ ngầu, đánh giá cao thấp rồi nhẹ giọng nói: “ Ngưng, có phải em đã mất trí nhớ rồi không?”
Cô ở chung một chỗ với hắn, hơn nữa lại yêu hắn, nhất định sẽ không bời vì không tha thứ cho những chuyện đã qua mà cố ý không chịu thừa nhận mình là Tiểu Ngưng. Nếu như hắn nhận định cô chính là Tiểu Ngưng, còn cô lại kiên định nói mình là Bạch Phương Úc, thì chỉ có thể nhận định một khả năng duy nhất: cô bị mất trí.
Hiện tại, Hải Uy đang điều tra danh sách, nhân viên có mặt trên chiếc máy bay bị nạn ngày đó, tin tưởng cậu ta sẽ sớm tìm ra đáp án.
Nhìn hắn cực lực muốn biến mình thành Ngưng của hắn, Bach Phương Úc tức giận đẩy mạnh hắn ra, lớn tiếng thề thốt phủ định: “ Em không bị mất trí nhớ! Em sẽ không bao giờ ngay cả bản thân mình cũng không biết là ai!”
Nói xong, mắt cô hồng lên, nhảy phắt xuống giường, cô cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn, cầm lấy túi xách nói: “Đường Hạo, anh nghỉ ngơi đi! Em đi đây!”
Cô giận thật. Cô không thích hắn bởi vì ánh mắt hắn trở nên điên cuồng khi nhắc đến tên ‘Ngưng’. Cô không thích hắn gọi tên ‘Ngưng’ mà trở nên kích động. Vì sao lúc hắn gọi tên cô, khuôn mặt hắn lại không có chút biểu cảm gì? Cho dù là có biểu lộ, chẳng qua cũng chỉ là không được tự nhiên thôi.
Đường Hạo rất nhanh rời khỏi giường lớn, kéo lấy tay phải của cô giữ lại: “ Em trước mắt đừng đi! Em phải nghe anh nói trước đã!”
“ Em không muốn nghe, không nghe…..”Cô đóng chặt hai mắt không nhìn hắn, hai tay bịt chặt tai lại không muốn nghe tiếng của hắn: “ Bây giờ mỗi câu của anh đều khiến em bị tổn thương, đều làm em đau lòng! Đường Hạo, anh căn bản không có đặt em ở trong lòng, đúng không? Nhưng em lại ngây ngốc…..yêu mến anh…”
Đồng dạng cũng là giọng nói khàn khàn, lời nói tương tự khiến trái tim Đường Hạo có rút lại. Tiểu Ngưng cũng đã từng nói những lời như thế….
Hắn từ phía sau đem cô khóa chặt lại trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Em tại sao lại biết bài hát này?” Sau đó, hắn cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát tiếng Anh.
Có lẽ tiếng hát của hắn đặc biệt dễ nghe hấp dẫn