Edit: Meimoko
______
Bởi vì mẹ một mực muốn bàn bạc chuyện nhận con gái nuôi với hắn, cho nên Đường Hạo dứt khoát đem luôn Nhị Nhị về đại trạch Đường gia cho ba mẹ vui.
Dương Dương đã lâu không được gặp Nhị Nhị đương nhiên là hưng phấn không thôi, một mực kéo tay Nhị Nhị không buông.
“Cậu vì cái gì mà không gửi thư lại cho tớ hả? Tớ cuối tuần nào cũng gửi cho cậu một bức mà!” Nhị Nhị đẩy Dương Dương, phách đạo hỏi: “ Cậu có phải có thích cô bạn nào khác chơi cùng rồi hay không? Cho nên mới bỏ quên tớ!”
“Cái này….” Dương Dương xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó lắc đầu: “ Không có. Ai muốn chơi cùng bọn con gái chưa? Tớ đây đều chơi với con trai thôi!”
“Cùng ai chơi cũng không thể được! Chúng ta chơi cùng nhau là tốt nhất, nhớ rõ không?”Nhị Nhị đối với việc Dương Dương không trả lời các bức điện thư của mình hình như là rất tức giận. Mà Dương Dương vẫn đang chịu nhận lỗi, nhìn thấy mà đau lòng.
Nhìn hai đứa trẻ đứng ngoài đai sảnh, nghe lời của bọn nó nói, vợ chồng Đường thị nhíu mày: “Hai đứa bé này không phải là thích nhau đấy chứ?” Thân là phụ nữ, Hàn Tú đương nhiên là mẫn cảm hơn, quay đầu nhìn chồng rồi lại nhìn sang trách cứ con trai.
“Hình như là vậy!” Đường Lập Huân gật gật đầu. Đứa bé gái này thật bá đao. Cháu vàng của ông trước giờ đều rất phách đạo, thật không ngờ đứng trước mặt cô bé con này thì lại nhu thuận như con cửu non.
“Đường Hạo, con làm cái quỷ gì vậy? Vì sao lại đem con nhà người ta về đây?” Hàn Tú không đồng tình mà nhìn con trai: “ Con nhìn xem! Hai đứa nó bây giờ mới chỉ là những đứa trẻ con, mẹ và ba con không muốn nhìn thấy bọn chúng bây giờ đã biết đến yêu sớm?”
“Yêu sớm thì sao? Đó là chuyện tốt! Con rất yêu mến Nhị Nhị. Nếu cô bé này trở thành vợ của Dương Dương, con sẽ giơ cả hai tay tán thành!”Đường Hạo mở miệng vui đùa, mặc kệ cha mẹ nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là lo nghĩ quá nhiều của người già thôi!
“Chờ ăn nói lung tung!” Hàn Tú nặng nề đập lên người Đường Hạo một cái.
“Ai nha! Mẹ, được rồi, mẹ và ba đừng nên suy nghĩ quá nhiều! Chúng chỉ là trẻ con, suy nghĩ không có phúc tạp giống như người lớn chúng ta đâu!” Con trai và con gái chơi với nhau là chuyện rất bình thường. Bọn chúng đều là con một, từ nhỏ đã chơi cùng nhau, cho nên đối với nhau thân thiết hơn một chút cũng là chuyện rất bình thường.
“Mẹ và ba con muốn con đi nhận một cô bé về nuôi! Đây là lời mà thầy Lý đã nói, con đừng có mà không để ở trong lòng!” Hàn Tú ngồi vào ghế sô pha, nhìn con mình dặn dò.
“Nhận con gái nuôi ư? Ba mẹ có hỏi qua ý của Dương Dương không? Nó chấp nhận chứ ạ?” Đường Hạo nhìn con trai của mình. Thằng bé có thể đuổi đánh Bạch Phương Úc như vậy liệu nó có thể chấp nhận được một chị gái hoặc em gái từ trên trời rơi xuống được hay không?
“Chuyện này chúng ta không thể nghe theo trẻ con được! Đây là việc ảnh hưởng đến vận mệnh của con!” Đường Lập Huân cũng kiên trì nói.
“…Qua ít ngày nữa rồi bàn tiếp, gần đây công việc rất bề bộn….” Đường Hạo tiếp tục dùng cái cớ công việc bề bộn để trả lời qua loa cho ba mẹ.
“Thật sự là bận công việc sao? Nghe Dương Dương nói, gần đây con bị một con hồ ly tinh mê hoặc! Đợi hôm nào đó, đem con hồ ly tinh đó đến đây cho mẹ và ba của con nhìn xem một chút!” Đối với chuyện con trai có bạn gái mới, bà cũng không hề có ý phản đối, sẽ không xen vào cho dù đối phương có thân phận gì, có xuất thân như thế nào, chỉ cần con trai bà yêu mến, vậy thì bọn họ sẽ chấp nhận hết.
“ Mẹ! Cái gì mà hồ ly tinh? Mẹ đừng nghe Dương Dương nói bậy!” Đối với ‘Bạch Phương Úc’, Đường Hạo vẫn chưa muốn nói chuyện này với ba mẹ sớm, bời vì bây giờ còn quá nhiều chuyện cần phải xử lý. Chờ hết