Edit: Meimoko
______
“Đúng vậy, cô ấy rất lợi hại!” Đường Hạo gật đầu đồng ý, nếu như cô không lợi hại sao có thể đơn giản bắt linh hồn của hắn tù binh? Làm cho hắn vì ‘Lục Giai Ngưng’ mà biến thành một kẻ giống như người lang thang đầu đường xó chợ, rồi lại vì cô, ‘Bạch Phương Úc’ mà lại biến trở lại làm người bình thường.
Đầy bột mì trên người và mặt mũi, Bạch Phương Úc túm ống tay áo Đường Hạo, cầu khẩn nói: “Đường Hạo, anh nói cho em biết, em phải làm như thế nào? Phải làm như thế nào thì bảo bối của anh mới có thể thích em được?”
“Trở thành mẹ của bọn nó! Bọn nó nhất định sẽ thích em!” Lúc trước hắn đã hỏi qua Thượng Quan Lăng Kiệt về bệnh tình của Bạch Phương Úc, nói là phải dùng thuốc mới xúc tiến nhanh chóng khả năng khôi phục trí nhớ. Nhưng loại thuốc này đối với não bộ sẽ có kích thích rất lớn, nếu như hiện tại việc cô hồi phục trí nhớ hay không cũng không còn quan trọng với hắn nữa, và trong hoàn cảnh vẫn còn nhiều biện pháp có thể giúp cô khôi phục lại trì nhớ, thì có lẽ hắn đã sử dụng cách này rồi.
Đúng vậy, dù cô là Lục Giai Ngưng hay là Bạch Phương Úc, cô cũng vẫn sẽ là vợ của hắn, cho nên hắn không muốn chỉ vì ham muốn bản thân mà khiến cô bị tổn thương đầu óc. Đó là một cái giá quá đắt. Mà cho dù cô có không khôi phục lại những ký ức trước kia cũng không sao. Hắn tình nguyện lựa chọn hết thảy thuận theo tự nhiên, có lẽ một ngày nào đó chính cô sẽ nhớ tới hết thảy.
Bạch Phương Úc ủy khuất gật đầu.”Được, em sẽ yêu ai yêu cả đường đi !”
“Ha ha. . . . . .” Đường Hạo cười to vài tiếng, hay cho câu yêu ai yêu cả đường đi, tình huống hiện tại đúng là phù hợp cực kỳ!” Tốt, nếu như em không thích hai đứa tiểu quỷ, bọn nó đáng ghét như vậy thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em. Dù sao, nếu hai đứa nó cũng không phải luôn biết điều, người khác rất khó làm thân!”
Bạch Phương Úc dùng sức vỗ mạnh Đường Hạo một cái, hơi mất hứng nói: “Này, làm sao anh có thể nói bọn trẻ đáng ghét? Bọn nó đáng ghét ở chỗ nào nào? Anh chính là ba của bọn trẻ, tuy bọn nó hiện tại rất ương bướng. Nhưng cũng chỉ là hiện tại mà thôi!”
Đường Hạo nhíu mày, quả nhiên là mẫu tử liên tâm, tuy bây giờ cô không nhớ bảo bối của mình, nhưng vẫn theo bản năng mà bảo vệ cho bọn trẻ!
Đường Hạo ôm sát cô, ở bên tai cô nỉ non: “Chúng ta cùng nhau tắm rửa nhé! Sau đó, chúng ta có thể trong phòng tắm. . . . . .” Trời ạ, vừa rồi không có được đến thỏa mãn, hiện tại hắn còn rất khó chịu !
Bạch Phương Úc thoáng cái đã nhảy ra khỏi lòng hắn, bĩu môi nói: “Anh muốn như vậy chứ? Không có cảm giác, sau này hãy nói! Em đi rắm trước, sau đó đến anh . . . . .”
“Làm sao đã lại không có hứng rồi? Ha Ha, hứng của em không phải gần đây rất tốt hay sao?” Đường Hạo trêu đùa nói, từ sau khi cô mất trí nhớ, ở nhiều phương diện cô rất chủ động vào táo bạo, không phải sao?
Mà hắn thì….thật sự yêu chết cô rồi! Yêu tất cả những tính cách này của cô!
Hắn đi theo phía sau cô, cùng nhau tiến vào phòng tắm.
“Ai nha! Anh đi ra ngoài nhanh lên! Người ta muốn tắm rửa mà!” Bạch Phương Úc dùng sức đẩy lồng ngực của hắn.
Đường Hạo một cái đã dùng sức ôm lấy cô trong lồng ngực, xoay người một cái để cho sống lưng của cô dựa sát lên vách tường. Lưng chống đỡ lên vách tường, ngực đầy đăn chăm chú chống đỡ lấy thân hắn, thật là một tư thế ám muôi, khiến gò má của cô nóng lên, ăn nói cà lăm: “Đừng như vậy! Không cần, hai đứa con của anh lại đúng thời điểm mà đến phá hư……”
Môi mỏng nhẹ nhàng tinh tế lướt trên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trong phòng tắm, cho dù bọn nó đến gõ cửa cũng nghe được đâu, không thể nào