Edit Meimoko
_____
“Thật là một bãi cỏ đẹp! Từng chỗ đều rất đẹp!” Lúc đi vào bãi cỏ, Bạch Phương Úc cảm giác trái tim mình như bị ai đó hung hăng đánh tới, lông mày chau lại thật sâu. Trong nháy mắt, cảnh tượng trong mộng cùng hiện thực giống như hòa làm một, làm cho đầu cô lại bắt đầu đau nhức.
Tuy càng nhìn mặt cỏ, đầu cô lại càng đau nhức, càng khó chịu, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nhìn đi nhìn lại bãi cỏ. Trời ạ! Vì sao lại giống cảnh trong mơ đến thế? Tại sao có thể như vậy ? Cô nghi hoặc nheo mắt lại.
Nghe thấy tiếng thở càng lúc càng hổn hển của cô, Đường Hạo nhanh chóng đỡ lấy người cô: “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
“Không, em rất khỏe! Em rất thích ở đây!” Sáng sớm, đứng ở một mảng lớn bãi cỏ trước, ngửi hương vị nhàn nhạt của cỏ xanh, làm cho cô nhịn không được muốn tiến đến bãi cỏ.
Cô bỏ giầy ra, sợ giẫm lên sẽ làm xấu mặt cỏ đang đẹp, bàn chân trắng tuyết đi lên bãi cỏ xanh: “Thật thoải mái! Cảm giác này rất quen thuộc!”
“Quen thuộc? Có phải em cảm thấy trước kia đã tới đây đúng không?” Đường Hạo như là tùy tiện hỏi, chỉ sợ sẽ khiến cô phản bác lại.
“Giống như đã từng, trong nhà của em cũng có mặt cỏ như vậy, có thể là cảm thấy rất quen thuộc!” Lòng bàn chân mẫn cảm tại tiếp xúc với những giọt sương long lanh thì cô lập tức phát ra một tràng cười.”Ha ha, rất ngứa này. . . . . .”
Lập tức, cô ngồi xuống trên mặt cỏ.
Trong nháy mắt, hình ảnh một cô gái mặc đồ thể thao, tết tóc đuôi ngựa gã ngồi trên mặt cỏ, thoáng cái hiện lên trong đầu của cô, cực kỳ rõ ràng. Chỉ là, cô không có nhìn được gương mặt của cô gái đó, chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh của cô ta.
Bạch Phương Úc lắc mạnh đầu, muốn tiếp tục nhớ lại thêm một chút. Đáng tiếc, vô luận cô nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi.
“Phương Úc, làm sao vậy?”
“Không có gì!” Bạch Phương Úc mỉm cười, sau đó hai tay ôm đầu gối, chậm rãi ngâm nga ca khúc cô thích nhất.
Đường Hạo nhìn chằm chằm vào bóng hình trên cỏ, trong lòng không ngừng nói: em vẫn không thay đổi, vẫn là em!
Giống như là kìm lòng không được, Đường Hạo cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lắng nghe tiếng ca quen thuộc. Tuy hiện tại giọng của cô không còn thanh tịnh như những năm đó, nhưng hắn vẫn cứ say mê như vậy.
Nhìn Bạch Phương Úc ngồi ở mặt cỏ, Dương Dương hổn hển nắm chặt nắm tay nhỏ:”Nhị Nhị, chị xem! Chị có thấy người này muốn ngồi vào vị trí của mẹ chúng ta rồi không? Ba cũng để cho cô ta ngồi ở trên mặt cỏ!”
“Ngồi ở bãi cỏ thì sao?” Nhị Nhị cũng ngồi trên sân thượng, không hiểu hỏi.
“Chị không biết à? Trước chỉ có mẹ mới có thể tùy tiện ở đàng kia chơi, em cũng không thể được! Có mấy lần em chạy đi vào, ba đều nổi trận lôi đình, nói cho em biết, chỗ đó chỉ thuộc về mẹ!”
“Bây giờ người phụ nữ kia ngồi lên trên đó, không phải là đem thứ thuộc về mẹ phá hư hay sao?” Nhị Nhị cũng tức giận nói. Cô bé hiện cũng thật sự rất tức giận. Bởi vì, ba căn bản là không quan tâm đến đứa con gái vừa nhận tổ quy tông là cô bé, trong lòng hay trong ánh mắt đều là người phụ nữ kia, khiến cho cô bé cảm thấy như bị bỏ rơi. Đồng thời, cô bé cũng tự nói với mình không được yêu quý người đàn bà kia.
“Đúng vậy! Cho nên em rất tức, Nhị Nhị, chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Dương Dương gật đầu nói. Sau đó, trên khuôn mặt xinh xắn của Nhị Nhị nổi lên vẻ toan tính, ánh mắt sáng ngời rất nhanh chuyển động. Rất nhanh, một mưu kế đã hình thành trong đầu của cô bé.
“Đây không phải là do em nói muốn trị cô ta hay sao? Chị cũng là vắt