Quả thật không sai, lúc này Đường Hạo đang nổi giận với Tiểu Ngưng, không có điểm nào muốn ‘thủ hạ lưu tình’.
Lúc này, hai tay cùng hai chân Tiểu Ngưng bị trói lại với nhau, cả người bị treo trên trời ,dán bên ngoài sân thượng của lầu bốn.
Thủ cước chua xót làm cho Tiểu Ngưng phải cố gắng dùng sức hướng lên mới có thể giảm bớt đau đớn. Cô quay đầu mắt liếc phía dưới, toàn thân lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mặt đất hình như chính là một mãnh thú đang giương miệng rộng, chờ đợi nuốt chửng cô. Nếu như cô không cẩn thận mà té xuống, nhất định là sẽ chết..
Cô không dám thở mạnh, cũng không dám đạp, liều mạng kéo căng dây thừng, cắn chặt môi dưới để kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại cầu nguyện cho mình sẽ không té xuống.
Từng trận gió lạnh thổi, thân thể gầy gò của cô theo gió lắc lư trên không trung như chiếc đồng hồ quả lắc.
“Hắt xì. . . . . .” – Tiểu Ngưng ngẩng đầu đánh cho một cái hắt xì thật to toát mồ hôi lạnh, thân thể cũng bởi vì lạnh mà nổi lên run rẩy. Mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống thấm ướt tóc của cô.
Trên bầu trời rõ ràng còn có mặt trời, rõ ràng toàn thân làn da chỗ nào củng bị phơi nắng đến nóng hổi, vì cái gì mà cô còn có thể cảm giác được lạnh?
Lạnh quá, cô nhắm mắt lại, càng cảm giác được thân thể dần dần trở nên lạnh như băng.
Trong sự sợ hãi cực độ Tiểu Ngưng một lần lại một lần tự nói với mình : ‘Không cần phải sợ hãi, không thể cầu xin tha thứ.’
Cô nhất định phải chịu đựng, ít nhất như vậy thiếu gia sẽ buông tha cho mình trước, cũng sẽ đồng ý ra ngoài tản bộ phơi nắng .
Trên khuôn mặt trẻ trung của tuổi mười bảy lộ ra nụ cười quật cường.
Người đang ngồi trên ghế sa lon đã hút xong điếu thuốc lá thứ năm, rốt cục nhịn không được hỏi: “Cái cô gái ngu ngốc kia, còn không có cầu xin tha thứ sao?”
“Không có!” - Lục Phong đứng bên cạnh lập tức đáp.
“Tốt, cô ta đã dũng cảm như thế, vậy hãy để cho cô ta treo trên đó tốt lắm!” Đường Hạo tức giận nói, hắn một chút cũng không lo lắng cô sẽ rơi xuống, bởi vì hắn quá rõ ràng Lục Phong buộc dây rất chắc chắn!
Trong những ngày