Edit: Meimoko
_____
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.
Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.
Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.
“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.
“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.
Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.
Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.
Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.
Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?
“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.
“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.
Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?
“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”
“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”
Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!
Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”
“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.
“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”
“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.
Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người