Edit: Meimoko
____
Trong hai mắt Đường Hạo tràn đầy sự kích động trước nay chưa từng có, gương mặt căng cứng, nhìn chằm chằm vào cô, ngừng thở hỏi: “ Ngưng….Có phải…em đã khôi phục trí nhớ rồi, đúng không?”
Lục Giai Ngưng sau khi mắng chửi hắn thì không còn sức mà trả lời nữa. Cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn.
Hắn không chịu thỏa hiệp, ép buộc cô nhìn hắn, gặn hỏi: “Nói cho anh biết! Nói! Em có phải đã hồi phục trí nhớ rồi không?”
“ Có chuyện gì ngày mai hẵng nói! Bây giờ em muốn đi ngủ!” Vốn không muốn nói cho hắn biết, cứ để hắn một mực chờ đợi, ai bảo hắn thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy? Nhưng hắn lại hỏi trong lúc này, cô không muốn nói dối, dù sao cô cũng không thể nói dối được.
Thái độ thờ ơ của cô khiến Đường Hạo gầm nhẹ: “ Chết tiệt! Mặc kệ em là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, bây giờ em phải trả lời tôi ngay lập tức! Rốt cuộc em là ai?”
Ghen trong lòng khiến Tiểu Ngưng muốn trả thù lại hắn, chính hắn muốn đoán, cô lại càng không cho hắn biết.
“Anh rốt cuộc có muốn để cho em nghỉ ngơi hay không? Đường Hạo, lúc trước anh ôn nhu lắm cơ mà? Tại sao anh lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy? Anh biết rõ em vừa trải qua kinh hãi, vậy mà còn mắng em. Anh có phải là muốn em bị tâm thần phân liệt thì mới hài lòng sao?” Lục Giai Ngưng duỗi ngón tay ra, đâm vào ngực của hắn, hai mắt ướt át mông lung nhìn hắn.
Chỉ cần khuôn mặt nhỏ này của cô trưng ra một chút nước mắt, Đường Hạo cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “ Được …Được,….Đừng khóc! Em nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì để mai hẵng nói!” Hắn cố gắng đè nén sự hoài nghi trong lòng lại, thở dài một hơi.
Sắc mặt Lục Giai Ngưng cũng dần hòa hoãn lại, bất quá yêu cầu của cô vẫn chưa hết: “ Đêm hôm nay chúng ta đừng ngủ chung một phòng! Em muốn được ở một mình, anh đi thư phòng ngủ đi!”
Lúc trước, cô bị bọn họ đuổi đến chỗ ở của người làm, bị hắn khi dễ. Hiện tại, hắn lại đơn giản được ngủ cạnh cô. Cô thật sự không cam tâm.
Sọ não ‘Bạch Phương Úc’ chắc chắn bị hư mất rồi nên mới không chờ đợi được mà ở cùng phòng với hắn. Bọn họ bất quá mới chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi, hơn nữa trong này còn có bọn trẻ, cô làm sao có thể có hành vi ngủ chung một giường, ở cùng một phòng với hắn được? Khó trách hai đứa con lại cùng ghét ‘cô’. Trong mắt bọn trẻ, ‘cô’ quả thực là quá kém. Cho nên bây giờ, cô- Lục Giai Ngưng nhất định phải chỉnh đốn lại hình tượng trong lòng bọn trẻ, ngàn vạn lần không thể để bọn nó lấy đó làm hình mẫu, nếu không tử nay về sau cô làm sao có thể giáo dục nổi các con đây?
Vừa mới kéo chăn mềm chuẩn bị nằm xuống ngủ, Đường Hạo lại mờ mịt nhìn cô: “Em vừa nói cái gì?”
“Em nói, chúng ta không thể ở chung một phòng! Em muốn ở một mình, mời anh đi ngủ ở phòng khác…..” Cô nhẫn nại nói, khẩu khí rất vững vàng nói thêm một lần nữa.
“Anh cam đoan đêm hôm nay sẽ không đụng vào em, em có phải vẫn còn sợ hay không? Anh là Đường Hạo, em nhìn kỹ anh đi!” Hắn giữ lấy gò má cô, xoay gương mặt cô đối diện với mặt hắn.
“ Em biết rõ anh là ai! Chuyện em muốn anh ra ngoài ngủ và chuyện biết anh là ai không có quan hệ gì với nhau! Mời anh ra ngoài, ngay lập tức!” Cô ngồi dậy, chỉ vào cửa phòng nói ra.
“ Anh không đi…..Em bây giờ đang ở trong tâm trạng như vậy, bảo anh làm sao yên tâm để em ở lại một mình!?” Đường Hạo ngồi trên mặt giường bất động, kiên định nói.
Lục Giai Ngưng nhìn những đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn rồi nhìn lại khuôn mặt của hắn nói: “ Em không có bị Chu Thích làm gì cả, cũng may là anh đến kịp lúc!” Cô dùng phép ẩn dụ nói cho hắn biết chính mình không có sao, không hề bị Chu Thích xâm phạm: “ Cho nên anh không cần lo lắng