Edit: Meimoko
Vợ chồng nhà họ Bạch thỉnh cầu chân thành nhiều lần, cuối cùng Lục Giai Ngưng cũng đồng ý để họ đưa tro cốt Bạch Phương Úc về Anh an táng. Dù sao Bạch Phương Úc cũng lớn lên ở Anh, có lẽ cô ấy sẽ thích được ở đó hơn!
Bất kể như thế nào thì nhà họ Bạch cũng đã dưỡng dục Bạch Phương Úc vô cùng tốt. Có thể thấy được vợ chồng họ Bạch thực sự rất yêu mến co con gái này.
Lục Giai Ngưng tựa người bên cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.
“Làm sao mà than thở vậy?” Từ công ty trở về, Đường Hạo vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng thở dài của Lục Giai Ngưng.
Lục Giai Ngưng quay đầu, không đếm xỉa gì đến hắn, nói một câu: “ Tại vì cảm thấy có người quá bạc nhược không đủ sức cưỡng lại một ít hấp dẫn!”
Đường Hạo xoay người cô lại, cúi thấp đầu xuống, dừng lại trên đôi mắt của cô, nói: “ Anh không hiểu, người em đang muốn nói đến là ai? Hả?”
Ánh mắt Lục Giai Ngưng tẩn ngẩn nhìn hắn, đưa tay lên khẽ vuốt gò má của hắn: “Anh còn không biết em đang nói đến ai hay sao?”
Đường Hạo túm lấy bàn tay của cô, cắn một cái xuống trả thủ: “ Ánh mắt của em đang nói chính là anh! Nhưng anh tuyệt đối sẽ không cấm mình bị hấp dẫn chinh phục!”
Lục Giai Ngưng nhăn mũi lại, tiếp tục ngẩng đầu lên chất vấn hắn: “Anh còn dám nói không phải? Nếu như anh chịu nổi hấp dẫn thì làm sao có thể dễ dàng bị ‘ Bạch Phương Úc’ cưa đổ như vậy? Anh không biết là anh thích người ta quá nhanh hay sao?”
Đường Hạo liếc cô, không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa: “Em ở nhà nghĩ lung tung cái gì vậy hả? Ngày mai đến công ty làm việc rồi, ở đó anh sẽ tự mình dạy em một số việc!”
“Đến công ty anh làm gì? Dạy nhân viên của anh tạo hình với trang điểm hay sao?”Cô mới không cần đến công ty của hắn. Ai mà biết được liệu hắn có cùng với những phụ nữ khác ở chung một chỗ hay không? Nếu mà nhìn thấy hắn cùng người khác, cô không phải là đã tự mình rước thêm buồn bực lên người rồi hay sao? “ Anh đừng có lảng tránh vấn đề! Anh nói đi, anh có phải thoáng cái đã thích ‘Bạch Phương Úc’ không?”
Đường Hạo bất đắc dĩ mà thở dài, một tay giữ lấy cằm của cô, hỏi: “Anh hỏi em: Bạch Phương Úc đó là ai? Chẳng phải chính là em hay sao?”
“Nhưng lúc đó em là ‘Bạch Phương Úc’ chứ đâu phải là Lục Giai Ngưng!” Dù biết ‘Bạch Phương Úc’ đó chính là mình, nhưng cô vẫn ghen, tự ăn dấm chua của chính mình.
“Mặc kệ em là Bạch Phương Úc, hay là Lý Phương Úc, Trần Phương Úc…hay là Lục Giai Ngưng! Chỉ cần là em, anh sẽ thích! Anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?” Nếu bây giờ cô còn nói lại chuyện này, hắn cũng không ngại nói cho cô biết, ngay từ đầu hắn đã nhận định cô là Lục Giai Ngưng rồi.
“Em làm sao mà tin được! Nếu đổi lại là một phụ nữ giống hệt em, không thể nói trước được! Có lẽ anh sẽ yêu mến, thoáng cái mà không không chế được mình!” Cô không tin nói.
Đường Hạo nhàn nhạt nhếch môi. Không cần ‘nếu’, thực tế đã có một người giống hệt cô đến câu dẫn hắn rồi, và sự thật đã chứng minh hắn không phải loại người hoa tâm. Hắn vượt qua khảo nghiệm một cách xuất sắc. Bất quá, chỉ là hắn không nói cho cô biết mà thôi.
“Không có chuyện ‘nếu’ ở đây! Anh không để ý!” Đường Hạo không hề hứng thú nói, sai đó thì vỗ bờ vai của cô, “ Nhanh chuẩn bị, lát nữa chúng at đi gặp ba mẹ!”
“Không được! Anh trước hết phải trả lời em, rốt cuộc anh yêu mến Bạch Phương Úc nhiều hơn hay Lục Giai Ngưng nhiều hơn?”Cô giang hai tay, giống như một đứa trẻ, hai tay giơ ngang ngăn cản trước người hắn.
“Rõ ràng chỉ có một mình em, em muốn anh trả lời cái gì? Bạch Phương Úc là ai anh còn chưa có gặp qua, em muốn anh trả lời thế nào?” ĐƯờng Hạo bị buộc phải nói nóng lên đáp lại lời cô.
Vành mắt Lục Giai Ngưng thoáng cái đã hồng lên, dường như bị ủy khuất