Edit: Meimoko
_______
Ngày mai, Mei nghỉ ngơi !!!!!!!!! mồng 4 gặp lại các bạn!!!!!!
Bịch.
Một quyển sách thật dày đập vào gương mặt đang đổ mồ hôi, bởi vì lực quá mạnh mà các trang sách cũng tản ra tứ tung. Khuôn mặt điển trai của Đường Hạo lập tức nghiêm lại, hắn lấy quyển sách ra, quát lên với người phụ nữ trên giường: “ Anh chưa có làm em mệt chết đúng không? Cho nên em vẫn còn thừa quá nhiều năng lượng!”
Sách do cô nện đến mặt hắn, dùng lực quá mạnh, hắn đau muốn chết.
Vì tức giận nên ngực của Lục Giai Ngưng phập phồng cao cao thấp thấp, đôi mắt to cũng theo đó mà sáng rực: “ Anh tạm thời đừng có nói những lời vô nghĩa! Đường Hạo, anh là tên tiểu nhân! Đồ đàn ông đáng ghét đến cực điểm!”
Kỳ thật cô cũng không muốn mắng người đâu! Nhưng hôm qua mọi lời thô tục chửi bới đều đã nói ra cả. Cô tự nói với mình: những lời đó chỉ nói một lần thôi.
Thực sự là quá đáng giận! Hắn câu dẫn cô, làm cho cô một lần nữa quên đi quyết tâm của mình, đi theo hắn mà chìm vào bể dục vọng.
Cô cũng vì chính bản thân vô dụng mà tức giận, càng hận hắn dùng thủ đoạn hèn hạ dụ dỗ cô. Không thể tha thứ cho hắn, cô không muốn tiếp tục tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy.
“ Anh tiểu nhân như thế nào?” Đường Hạo xoa xoa cái mặt đau, không hiểu mà nhìn cô. Hai người vừa mới hoan ái xong, hắn mất thể lực khá nhiều, ngay cả thở cũng còn thấy mệt lại còn bị cô nện cho cả quyển sách vào mặt.
Hắn tại sao lại có cảm giác người phụ nữ trước mắt chính là một con nhện độc? Sau khi sử dụng lão công của mình một cách triệt để xong, thì bắt đầu ra tay hạ độc. Hiện tại hắn còn nói được, có phải nên cảm ơn ông trời trên cao vẫn còn thương tình ưu ái cho hắn hay không?
“ Anh hỏi anh tiểu nhân như thế nào sao?” Tiểu Ngưng kéo cao chăn đơn lên, che khuất thân thể của chính mình vừa bị hắn hung hăng ‘yêu’ đến triệt để, trừng mắt chất vấn: “ Anh lấy tư cách gì mà muốn chạm vào em thì chạm hả…..”
Lời của cô khiến Đường Hạo khẽ giật mình, cái trán bóng cao rộng của hắn nhăn lại. “ Em nói dựa vào cái gì?” Đáng chết, cô dám hỏi hắn lấy tư cách gì mà chạm vào cô sao? Cô chính là người đàn bà của hắn, hắn có dục vọng không tìm cô thì ….tìm ai?
Tiểu Ngưng cười lạnh một tiếng, hít một hơi thật mạnh, sau đó tràn ngập khí phách bá đạo nói: “ Đường Hạo, anh lại còn không biết xấu hổ hỏi em sao? Em nói cho anh hay: anh không có một chút tư cách nào cả. Anh không phải chồng em, không phải là bạn trai của em, anh có tư cách gì?”
Cô vừa nói vừa đếm trên đầu bàn tay, chỉ ra từng danh xưng một. Hắn căn bản chưa bao giở theo đuổi cô, cho nên hắn không có tư cách để nói hắn là bạn trai cô. Nhưng chính cô, lại đã cho hắn biết bao nhiêu lần, cho hắn biết bao nhiêu thỏa mãn, trong khi hai người chưa có một chút danh nghĩ gì cả về mặt pháp luật.
Đường Hạo buông tay ra, đôi mắt sắc lạnh nheo lại nhìn chằm chằm vào cô nói: “ Em nói anh không phải là chồng của em?”
“Anh nghĩ sao?” Cô hỏi lại hắn.
Đường Hạo nhíu mày: “ Không……. phải!” Đàng chết, nếu như lúc trước không phải do cô một mực không đáp ứng thì bọn họ có lẽ đã sớm trở thành vợ chồng trên pháp luật rồi.
Được! Cứ cho là như thế! Hắn chấp nhận chuyện bản thân không được coi là chồng của cô. Nhưng trong lòng cô, hắn đương nhiên phải là bạn trai của cô chứ?
Đường Hạo hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “ Em nói anh không phải bạn trai của em sao?”
Tiểu Ngưng ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, lại một lần nữa hỏi: “ Anh nghĩ sao?”
“Không phải sao?” Hắn luôn nghĩ chắc như đinh đóng cột.
“Bạn trai? Hừ, anh đã từng theo đuổi em sao? Không có! Anh, ngay cả một bông hoa cũng chưa từng mua tặng em!” Tiểu Ngưng lên án hắn, theo đuổi một người thì ít nhất phải tặng người đó một vài món quà, cô không phải người ham hư vinh nhưng mà cô gái nào chẳng mong được nhận những món quà nhỏ từ người yêu mình!
Đường Hạo bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được. Hắn muốn nói trước kia hắn đã tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương lại sợ cô nổi giận mà đem dây chuyền đó ném vào mặt hắn. Hắn muốn nói trước kia hắn cũng từng cầu hôn cô, tặng cô một chiếc nhẫn rồi