Edit: Mẹ Đốp
Beta: Meimoko
Nguồn: http://lacthuylinh.wordpress.com/
_______
Bởi vì tất cả diễn viên chính đều đến phòng chụp hình, Tiểu Ngưng đi ra khỏi phòng hóa trang tìm quản lý, cô muốn xác định lại lịch làm việc của mình.
Đi ra phòng hóa trang, Tiểu Ngưng nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy quản lý đứng ở cuối hành lang. Cô bước một cách điềm tĩnh đến nơi quản lý Triều.
“Ừ, em sẽ chiếu cố cô ấy. Tổng giám đốc xin chị yên tâm. Ừ. . . . . . em biết rõ cô ấy có mối quan hệ đặt biệt với một nhân vật quan trọng. Qua bộ phim này, cô ấy sẽ trở thành một nhà tạo hình nổi tiếng trong giới!” Giọng nói của quản lí không phải rất lớn, nhưng khung cảnh xung quanh trong lúc này đặc biệt yên tĩnh, làm cho Tiểu Ngưng cũng nghe được không ít thì nhiều.
Cái gì? Quản lý đang nói cái gì? Trong lòng Tiểu Ngưng có nhiều nghi vấn, cô có cảm giác người mà quản lý đang nói đến chính là cô.
Quản lý kết thúc cuộc điện thoại, xoay người, há hốc miệng lộ rõ sự kinh ngạc.”Lục. . . . . .”
Tiểu Ngưng nhẹ nghiêng đầu, có chút nheo mắt lại nhìn quản lí, sau đó khôi phục bình thường nói: “Quản lý, anh gọi em là Lục tiểu thư có phải là khách khí quá không? Gọi em là Tiểu Ngưng được rồi”
“Tiểu Ngưng!” Quản lí xấu hổ cười, che dấu bối rối:”Như thế nào rồi, đã làm xong chưa?”
Tiểu Ngưng gật gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, tất cả diễn viên chính đã đến phòng chụp hình rồi!”
“A, thế thì tốt lắm, chúng ta có thể nghỉ ngơi được một chút! Ừ, trợ lý ở đây pha café uống rất ngon !” Quản lý mỉm cười lôi cánh tay của Tiểu Ngưng, đi về phía phòng nghỉ.
Tiểu Ngưng không nói gì mà là lẳng lặng nhìn biểu lộ và động tác của quản lý, sau khi ngồi xuống không lâu, vị trợ lý cũng đã mang cốc café có mùi vị nồng đậm lan tỏa khắp phòng.
“Ừ, Tiểu Ngưng, nếm thử xem, mùi vị của café này so với café ngoài quán ngon hơn nhiều!” Quản lí bưng chén lên, sau đó ý bảo Tiểu Ngưng nếm thử.
Tiểu Ngưng bưng lên cà phê, uống một ngụm nhỏ, hương thơm nồng đậm của café lan tỏa trong miệng.”Không sai, thật sự rất ngon” Tiểu Ngưng đem cốc cà phê đặt ở trong lòng bàn tay, tự giễu nở nụ cười.” Quản lý, em có một vấn đề đến bây giờ không thể hiểu được?”
“Ừ? Có chuyện gì không thể hiểu nổi?” Quản lý ngẩng mặt lên, gương mặt biểu hiện sự nghiêm túc trên má mang theo nét cười thản nhiên.
“Em làm việc trong ngành này chỉ một thời gian ngắn, công ty làm sao có thể để cho em đảm nhiệm công việc của một nhà tạo hình chính, có phải là quá trọng dụng em ?”
“Haiz. . . . . . Đương nhiên trước đây chúng ta đều có xem qua em tạo hình cho các nghệ sỹ, em luôn có thể bắt ở ưu điểm của họ!”
“Nhưng mà bản thân đã là chuyên gia tạo hình thì mình phải nắm bắt được những điểm chính này, đây là điều cơ bản nhất!”Tiểu Ngưng vừa nhấm nháp một ngụm cà phê vừa nói: “Đúng vậy, em cảm thấy mình có thể đảm nhiệm công việc của một chuyên gia tạo hình chủ chốt , nhưng mà công việc này phải do một chuyên gia tạo hình có danh tiếng trong giới mới có đủ tư cách để đảm nhiệm, không phải sao?”
“Cái này. . . . . .” Quản lý không ngừng nhấp từng ngụm cà phê, không biết phải nên trả lời câu hỏi của Tiểu Ngưng như thế nào.
“Quản lý, em nghĩ mình nên biết rõ, tại sao là em?” Tiểu Ngưng không muốn nghe những lời giải thích qua loa, cô muốn biết vì cái gì. Vấn đề này như một dòng nước rất thâm sâu, cô cảm giác trong chuyện này có nội tình đó, mà nội tình đó cô rất muốn biết rõ.
“. . . . . .” Quản lý bị Tiểu Ngưng hỏi, chỉ biết không ngừng uống cà phê để trốn tránh.
Tiểu Ngưng mang cốc cà phê trong tay để lên mặt bàn, sau đó mỉm cười một cách bất đắt dĩ. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay cốc cà phê, sau đó nói: ” Tuy cốc cà phê ngày hương vị rất thơm ngon, cũng làm cho người ta thèm thuồng. Nhưng làm