Edit: Meimoko
Nguồn: http://lacthuylinh.wordpress.com/
________
Mọi chuyện đích thực là như vậy, hơn nữa còn được ba thuật lại một cách chi tiết khiến cho hai đứa nhóc á khẩu không trả lời được.
“ Có phải như vậy không? Hả?”
Hai đứa nhóc thành thực gật đầu. Tuy bọn chúng rất nghịch ngợm nhưng biết đạo lý chuyện mình làm thì mình phải có gan chịu trách nhiệm.
“ Các con làm ba quá thất vọng! Ba nghĩ hai con là những đứa trẻ ngây thơ thiện lương, thật không ngờ các con lại ác độc đi dùng cách man rợ như vậy hại mấy con cái xinh đẹp! Có phải lúc các con đùa chơi bọn chúng cảm thấy rất khoái hoạt? Khi bọn chúng chết, các con còn cảm thấy như thế không?” Ngược đãi động vật, còn nhỏ mà đã xấu nhưu vậy, nếu không dạy bảo lớn lên không biết sẽ còn xấu đến mức nào nữa.
Nhị Nhị lắc đầu trước tiên, phản đối lời đánh giá của ba : “ Ba, sự việc không phải như ba nghĩ đâu! Chúng con thật sự không có ý chơi đùa chết bọn chúng. Chúng con chỉ là muốn chơi cùng bọn chúng mọt lát thôi mà! Nhưng là….nhưng là….mới được một chút thì chúng chẳng động đậy gì nữa! Con và Dương Dương đã đem chúng đi chôn cất trong vườn hao rồi! Ba, ba đừng trách tụi con có được không?”
“ Ba, ba đừng nghĩ bọn con hư hỏng như vậy! Lúc nhìn chúng chết, con cùng Nhị Nhị cũng đau lòng lắm!”
Nhìn hai đứa con thành thật khai báo, Đường Hạo cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng thư thái đi một chút. Ít nhất, cái ác trong hai đứa con của hắn mới chỉ hình thành trong trứng nước, nếu như đã vậy, hắn sẽ dùng hết sức để ngăn cái ác kia lại.
Nhưng mà, bọn nhóc này dù có thế nào cũng đã làm sai. Làm sai thì phải chịu phạt. Nếu không bọn nhóc lại tiếp tục phạm sai lầm.
“ Cá đều chết hết cả rồi, các con nói xem phải làm như thế nào đây?”
Dương Dương và Nhị Nhị nhìn nhau, sau đó thì thầm vài câu. Tiếp đó, Nhị Nhị tiến lên nói trước: “ Chúng con bồi thường thiệt hại cho ba, được chứ ạ? Bồi thường thiệt hại cho ba!”
Đường Hạo nghe mà thấy dở khóc dở cười: “ Hai đứa bây bây giờ còn đang trong giai đoạn đòi tiền cha mẹ, hai đứa nghĩ rằng lấy tiền đâu mà bồi thường cho ba!? Cuối cùng chẳng phải vẫn là tiền của ba sao?”
Dương Dương lắc đầu, gương mặt ngước cao nói: “ Ý của tụi con là chờ tụi con trường thành sẽ kiếm tiền bồi thường cho ba. Nhất định đều là tiền do tụi con kiếm ra, có thể được chứ ạ?”
“ Đề nghị này ba chấp nhận. Ba đang tính xem các con cần phải bồi thường ba bao nhiêu!” Đường Hạo sờ lên cằm mình, chậm rãi làm như tính toán.
Hai đứa con lập tức gật đầu lia lịa: “ Ba mau tình đi! Ba mau tính đi!”
Đường Hạo suy tư một lát, chậm rãi nói: “ Những con cá trong phòng ba có giá trị 100 ngàn, còn phải thêm cả tiền phí nuôi gồm: điện, nước, thức ăn, trông coi…. Nếu Ba con cái không chết, trong vòng một năm chúng sẽ sinh sản, số lượng sẽ tăng lên thêm một đôi. Hơn nữa, ba đang nghi ngờ, cá đó đang có cục cưng trong bụng. Cho dù mỗi năm chỉ sinh hạ có một lần nhưng số lượng cũng lên đến ba mươi con cá con. Tính mỗi con 5 vạn, thì vị chi là hết 150 vạn tệ. Ba con cái tính ra là 450 vạn tệ. Mà khi trưởng thành, mấy con cái con đó còn sinh thêm nhiều cục cưng nữa….”
Hai đứa trẻ nghe vậy mà toát hết cả mồ hôi trên trán. Ba nói kỹ như vậy là có ý gì? 100 ngàn, 450 vạn tệ…nếu vậy….nếu cá lớn lên thì sẽ phải trả tất cả là bao nhiêu tiền?
Nhị Nhị cùng Dương Dương đồng thời nhìn về phía Đường Hạo, lắc lư thân thể bé nhỏ, giọng điệu ngọt ngào, làm nũng thật lâu, nói: “ Baaa, đừng để cá trưởng thành nữa đi mà, giảm bớt một chút được không? Ba nhìn xem, bọn con là con của ba, ba phải châm chước cho bọn con chứ ạ? Giảm xuống đi