Edit: Meimoko
________
Tiểu Ngưng cẩn thận ôm lấy món quà lấy lòng mà cô vất vả lắm mới tìm được, chỉ sợ sơ sẩy một chút là sẽ làm rơi.
“ Đưa anh xách giúp cho!” Đường Hạo chủ động tiếp lấy túi giấy trong tay cô.
Tiểu Ngưng né sang một bên, làm cho hắn không đụng được tới: “ Không cần phải! Anh cầm lỡ chẳng may rơi xuống đất thì hỏng bét!”
“ Làm sao mà rơi được? Em cũng đừng quên những thứ này cũng không phải đồ dễ vỡ!” Đường Hạo cau mày lầm bầm, như thế nào mà vị trí của hắn ở trong lòng cô lại thấp như vậy?
Thậm chí so với cái món quà kia còn kém, cô xem chúng giống như báu vật vậy!
Tiểu Ngưng nhìn theo hắn, nháy mắt nói: “ Em sợ anh làm rơi thôi mà!”
“ Không tin anh như vậy thật sự khiến anh quá đau lòng! Ngưng, anh khiến cho em thấy không yên tâm sao?” Trong lòng cô lại thiếu cảm giác an toàn đối với hắn, điều này thật là một đả kích quá lớn.
Cho đến nay, hắn đều cho rằng mình làm chuyện gì cũng khiến cho người khác yên tâm một cách tuyệt đối. Kết quả, người thứ nhất không cảm thấy yên tâm về hắn chính là cô gái hắn yên.
“ Ừ! Bây giờ còn chưa gặp tình huống cụ thể nào, em vẫn chưa dám đánh giá không tốt, nếu không thì thật không công bằng với anh!” Tiểu Ngưng nghĩ ngợi một lúc sau đó thì đưa ra câu trả lời.
Bất quá, điều này vẫn là một đả kích lớn đối với hắn.
“ Aizza ——!” Hắn thốt ra một tiếng cảm thán thật dài. Xem ra sau nay hắn phải biểu hiện trước mặt cô một cách hoành tráng mới được.
Mua xong quà, hai người cũng không nán lại ở trung tâm thương mại thêm nữa, nhanh chóng bước ra cửa chính để đi về.
Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, Tiểu Ngưng cảm thấy chân mình như bị phỏng vậy, mặt đất quá nóng. Cho dù cách một lớp giày nhưng cô vẫn cảm thấy sức nóng từ mặt đất.
“ Anh đi lấy xe đi! Em ở đây đợi anh!”
Còn chưa bước ra khỏi hiên, cô đã đưa tay lên che mặt khỏi ánh nắng mặt trời, mắt nhắm lại nói với hắn. Cặp môi đỏ mọng thoáng cong lên, loại phương thức tựa như ra lệnh này không biết từ lúc nào đối với cô đã trở thành thói quen.
Đường Hạo lo lắng lắc đầu, từ chối yêu cầu của cô: “ Không được! Em và anh phải đi cùng với nhau!”
Tiểu Ngưng đương nhiên biết Đường Hạo đang lo lắng cho cô, nhưng mà tự bản thân cô nghĩ Đường Hạo căn bản là lo lắng thái quá.
“ Nơi này là trung tâm mua sắm, đông người lại có nhiều bảo vệ như vậy, sẽ chẳng có ai dám làm gì đâu!”
Có lẽ là do có nhiều người nên Tiểu Ngưng cảm giác không có gì đáng sợ. Dù cho lúc này Chu Thích có xuất hiện, cô cũng không sợ.
Nhìn Đường Hạo bất động đứng yên một chỗ, vẫn không yên tâm nhìn mình, Tiểu Ngưng thúc giục nói: “ Hạo, không sao đâu! Nếu không đi chắc em đứng đây sẽ bị cháy thành than mất!”
Đường Hạo quan sát chung quanh một lượt, xác định người của Lục Phong ở cách đó không xa mới xoay người rời đi lấy xe.
Sau 10 giờ trưa, cường độ ánh sáng mặt trời quá lớn, một luồn nhiệt cực mạnh phả lên cổ Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng nhịn không được mà phải lui về sau vài bước, đứng trong cửa của trung tâm thương mại.
Đứng ở một bên cửa, Tiểu Ngưng mới cảm thán, vẫn là ở trong khu trung tâm thì tốt hơn, ít nhất cũng có máy lạnh.
Từng tốp người đi qua đi lại, Tiểu Ngưng kiễng mũi chân nhìn ra bên ngoài xem Đường Hạo đã đến chưa.
Ngoài trung tâm thương mại, xe cô qua lại tấp nập, mất vài phút rồi mà chưa nhìn thấy Đường Hạo đâu cả. Tiểu Ngưng mỏi đành hạ chân xuống, thả lỏng nhìn những người đi lại xung quanh.
Đúng lúc này, có một thiếu phụ đâm vào người cô, trong tay cô ta còn đang bế một cô bé mặc váy màu hồng phấn.
Cô bé con mới chỉ có mấy tháng tuổi đang ngậm ngón tay cái, hai mắt mở thật to, đột nhiên híp lại thành một đường cong, miệng cười teo toét.
Nhìn cô bé đáng yêu đó, Tiểu Ngưng