Edit: Meimoko
Nguồn: http://lacthuylinh.wordpress.com/
________
“ Ổn rồi! Ổn rồi! Không có chuyện gì rồi!”Đường Hạo ôm Tiểu Ngưng vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, rồi hôn lên gương mặt của cô, hôn đến những giọt nước mắt.
Tiểu Ngưng gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Đường Hạo, nước mắt không ngừng tuôn ra bên ngoài.
“ Đường Hạo! Em rất sợ! Thật sự là rất sợ!”
Tuy bọn họ đã ngồi an toàn trên xe, hơn nữa còn đang đi về nhà, thể nhưng Tiểu Ngưng vẫn chưa ổn định lại tinh thần, miệng không ngừng lẩm bẩm sợ hãi.
Nếu như Chu Thích thật sự nhấn kíp nổ thì…….Trời ơi, cô không dám nghĩ nữa!
“ Sợ cái gì? Anh đã nói em không phải sợ! Nếu loại người như Chu Thích kia mà anh còn đối phó được thì làm sao đáng để trở thành người đàn ông mà em yêu mến!”
Đường Hạo cười khẽ nói, giống như chuyện này với hắn căn bản chẳng là gì cả.
“ Cái gì mà không đáng để cho em yêu?” Tiểu Ngưng nhíu mũi, càng ôm chặt lấy Đường Hạo, “ Anh đáng để em thích, rất đáng! Chu Thích là kẻ điên, hắn căn bản không có bình thường! Hắn điên cuồng nên chuyện gì cũng có thể làm ra được!”
Đường Hạo nghe cô nói, trong lòng có bao nhiêu hưng phấn. Bất quá, hắn càng mong chờ cô nói yêu hắn hơn: “ Anh chỉ đáng để em thích thôi sao? Không phải yêu mếm à?”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘yêu mến” này.
Tiểu Ngưng ngước mặt lên nhìn hắn, cười toe toét hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt đẫm nước mắt: “ Em yêu anh! Em yêu anh! Đương nhiên là yêu anh!”
Tiếng trước lớn hơn tiếng sau, lời tuyên bố không kiêng kị gì vang đến từng ngõ ngách trong xe.
Lục Phong ngồi trên ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu, chúc phúc cho bọn họ.
Chỉ là, Tiểu Ngưng một mực chú ý đến Đường Hạo nên không để ý đến người mà cả hai bọn họ coi như anh cả. Đường Hạo ôm chặt lấy Tiểu Ngưng, qua gương chiếu hậu cũng mỉm cười cảm tạ Lục Phong.
Nhìn xem hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau hạnh phúc, Lục Phong từ trước đến giờ vỗn lạnh như băng thiếu chút nữa kích động chảy nước mắt.
Thiếu gia và Tiểu Ngưng có thể đạt được hạnh phúc, thật sự không phải là điều dễ dàng!
Từ nay về sau chắc sẽ không có bất kỳ phong ba bão táp nào nữa rồi? Tất cả đều đã sóng êm bể lặng.
Về đến nhà, Tiểu Ngưng cũng không còn sợ hãi, Đường Hạo lại thúc giục cô, nhanh chóng chuẩn bị. Bời vì, bọn họ phải trở về đại trạch Đường gia ngay bây giờ.
Lục Giai Ngưng lập tức giống như ngựa hoang không dừng vó, xông thẳng đến tủ quần áo. Cô lôi hết những bộ quần áo trước đây đã mặc hoặc chưa từng mặc qua ném lên giường lớn. Từ trước đến giờ, Tiểu Ngưng vốn không quan trọng hóa chuyện quần áo, nhưng bây giò lại đang vắt óc xem nên mặc gì.
Một kiện lại thêm một kiền cứ lần lượt được mặc vào rồi cởi ra. CHọn đi chọn lại suốt hai giờ, cô cuối cùng cũng vẫn chỉ mặc quần áo lót, để lộ da thịt, nghiên cứu nhìn đống quần áo trên giường.
Bị cô trái hỏi một lần “ bộ này có được không?”, phải lại hỏi thêm “ bác trai, bác gái liệu có thích bộ này không nhỉ?”, Đường Hạo ngáp ngắn ngáp dài, trài qua một ngày quá nhiều việc, hắn hiện tại đã rất mệt.
Ban đầu, lúc nhìn cô thoát y trước mặt còn cảm thấy kích thích. Nhưng một lúc sau, chỉ xem chứ không được động vào khiến hắn bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc, hai mí mắt nặng trĩu.
Dù sao, lúc trước thì đi dạo cùng cô trong trung tâm mua sắm, lúc sau thì lại gặp phải tên biến thái Chu Thích kia.
Hắn cả ngày hao tổn quá nhiều sức lực, phản ứng như bây giờ là điều dễ hiều.
Tiểu Ngưng lại giơ một bộ váy mới lên, lúc trước là Đường Hạo mua cho cô nhưng cô chưa bao giờ dám mặc. Mặc vào rất nhanh, sau đó cô xoay người hỏi người đàn ông đang nằm trên giường: “ Anh thấy bộ này thế nào?”
“ Rất đẹp!” Hắn cố ép cho hai mắt mở ra, nhìn thoáng qua rồi đáp lại.
Kỳ thật, cho dù cô mặc đại một bộ nào trên giường cũng đều rất hợp, rất xinh đẹp, nhưng tất cả cũng chỉ vì cô không đủ tự tin, cảm thấy cái này không được, chỗ kia không tốt.
Nhìn bộ dạng thiếu hào hứng của Đường Hạo, Tiểu Ngưng nổi giận bò lên giường lớn, kéo mạnh áo sơ