Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Hắn tại sao có thể cho rằng cô là người phụ nữ tùy tiện như vậy? Tiểu Ngưng đau lòng đến chảy nước mắt, khẽ cắn cánh môi, dùng sức xoa xoa hết đống quần áo trong chậu.

Nhiều năm qua, với cô nỗi buồn vừa qua thì khó khăn lại đến, chồng chất lên nhau, hết chăm sóc Dương Dương, lại phụng dưỡng mẹ mình bệnh nặng.

Cho dù là trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ nhất, cô cũng không bao giờ nghĩ đến ‘loại’ sự tình đó.

Hắn làm sao có thể đổ oan uổng đó lên cô được cơ chứ?

Tiểu Ngưng lại vỡ òa, nước mắt như mưa không ngừng rơi xuống chậu nước.

Hắn không nhận ra cô, đúng, cô sợ nhất là hắn coi cô như những người qua đường bình thường, giống như người A hay người B nào đó…

Hắn cũng không nhận ra ‘Dương Dương’, bọn họ lớn lên giống nhau như vậy, nhưng hắn lại không nhận ra điều đó.

Tuy rằng cô cũng không muốn cuộc sống của mình phát sinh những biến đổi, nhưng khi cô đối mặt với hắn, hắn không nhận ra hai mẹ con cô, điều này khiến trái tim cô đau nhức…

“Mẹ, sao mẹ còn mua cả một bộ váy nữa cơ ạ? Có phải là mua lầm rồi không?” Dương Dương cầm bộ váy từ trong phòng chạy

ra, so so lên người nó.

Tiểu Ngưng rất nhanh lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía con trai: “Mau bỏ váy lại chỗ cũ, đừng làm bẩn! Cái váy này mẹ mua cho Nhị Nhị, đẹp không?”

Dương Dương mới bừng tỉnh gật đầu, sau đó lại nhìn cái váy: “Rất đẹp, con nghĩ Nhị Nhị sẽ thích lắm!”

“Vậy là tốt rồi!” Nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt Tiểu Ngưng.

“ Mẹ, mẹ đối với Nhị Nhị thật là tốt!” Dương Dương đặt bộ váy lên ghế sô pha, rồi quay lại ngồi xổm bên chậu nước, vô vị nói.

Tiểu Ngưng lại tiếp tục chà đống quần áo, lơ đãng hỏi: “Ha ha, mẹ đối với cô bé như thế nào tốt lắm?”

“Mua quần áo cho bạn ấy, quên mua cho con nhưng không quên mua cho nó”

“ Bác trai Lương cùng bác gái có ơn với nhà chúng ta, luôn giúp đỡ gia đình mình, mẹ đương nhiên là muốn cảm tạ ân nghĩa đó”. Qua nhiều năm như vậy, những lúc cô gặp khó khăn kinh tế, gia đình bọn họ đều chủ động cho cô mượn tiền, thật sự vô cùng cảm kích họ.

“Đúng vậy, mọi người trong nhà họ đều là người tốt cả” Dương Dương dùng sức gật đầu.

“Đúng vậy, cho nên Dương Dương khi lớn lên từ nay về sau ngàn vạn lần không được quên ân của gia đình họ, biết không?”

“ Con biết” Dương Dương dùng sức gật nhẹ đầu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện