Mê Hạ

Tai Nạn



Tai nạn

Editor: Selene Lee

Tóm tắt: Mùa hè năm ấy đến thật bất ngờ.

———-

Chào mừng mọi người tới hố, mong cả nhà ủng hộ ạ ^^ Đây cũng là dịp kỉ niệm 2 năm Sel bắt đầu viết blog.

———–

Mùa hè năm 18 tuổi ấy, một chạng vạng tối nọ, Hirano Aoika về nhà như thường lệ.

Nói đến khu nhà nằm ở vùng ven thị trấn Hakone này, dù lúc xây xong là thời hiện đại, nhưng nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một khu công viên thời lập quốc, nhất là lối kiến trúc đậm nét sinh hoạt xưa cũ.

10-58102

Cô đi xuyên qua con đường bằng phẳng được lát đá tinh tế, nơi lề hai bên phủ đầy những bụi tường vi hoang màu hồng nhạt, cỏ mọc xanh um, ong bướm lui đến tấp nập. Chút ánh sáng chiều cuối cùng của mặt trời đã biến mất sau đỉnh những tán ô, song vẫn còn thấy lơ đãng bên góc nhỏ một cửa tiệm gần đó. Hoàng hôn mùa hè luôn dài đằng đẵng mà điềm nhiên như thế.

Aoika dừng bước, chào cậu nhóc con dì hàng xóm sát nhà – lúc này đang chuẩn bị đến lớp học thêm, đoạn mới thu ô che nắng, lục tìm chìa khóa, tra vào cái ổ sắt dính trên hàng rào rỉ sét lổ chỗ, vừa bước vào được bước đầu tiên thì cô khựng lại.

Có lẽ là vì phải sống một mình quá sớm, Hirano Aoika cảm thấy dường như mình rất nhạy cảm với những thay đổi nhỏ xung quanh, huống hồ chi là ngôi nhà mình chưa từng rời khỏi từ lúc mới lọt lòng. Cô quen nó như quen với chính mình vậy —— Vả lại, rõ ràng đó là tiếng hô hấp và nhịp tim của một ai đó khác.

Mùi máu nhàn nhạt lẫn vào trong làn gió nhẹ, dường như tiếng hít thở đã rất cố gắng để nén lại, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khổ sở liên tiếp, lại cách cô rất gần, rất gần. Aoika phân tích tỉ mỉ cái mùi nhàn nhạt trong không khí đó, bỗng lại tìm ra được thêm mấy phần mùi thơm sữa, rất khó nhận ra. Hơi thở này là kinh hãi, yếu ớt, song cũng không có ác ý.

Cho dù là thế, Hirano Aoika vẫn chưa buông lỏng được, cô nắm chặt cái bình xịt hơi cay trong giỏ xách, lúc này mới đi men theo hàng rào tre để vào trong, đến khi hơi thở kia chỉ còn cách mình vài bước chân. Rồi sau đó, cô hướng mắt đến thì phát hiện ra một phần vạt áo dưới đám bụp hồng cận sát vách tường.

Từ vạt áo đi lên, đối diện mấy cái chạng cây lộn xộn là một đôi mắt xanh đậm, tinh khiết. Một đứa bé co ro trong xó rậm, cơ thể vẫn còn run rẩy trong cơn tĩnh lặng, quần áo bê bết máu, đến gương mặt tinh tế của cậu cũng thoáng phủ vết máu. Vậy mà nét mặt kia chẳng lộ ra điều gì, dù là một chút sự đau đớn, song đôi mắt đẹp kia lại yên ắng quá mức, đến nỗi cơn ưu tư bộc lộ ra ngoài rất tự nhiên, mơ hồ có một sự đề phòng và sợ sệt.

Sự đối diện của Aoika và cậu bé chỉ là trong nháy mắt, bởi cô đã thấy cậu bé mím môi, lùi hẳn về sau như đã nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm. Không khí xung quanh khiến cậu hệt như một con nhím xù gai vì giật mình.

Trong lùm cây phát ra tiếng vang nhỏ vụn, con thú nhỏ bị thương – theo bản năng, cố sử dụng tất cả sức lực còn lại, cố gắng tìm ra một lối thoát, cả móng vuốt cũng giương lên rồi, như thể bất cứ khi nào, chú cũng sẵn sàng chiến đấu đến chết.

Nhưng Hirano Aoika không làm gì cả, cô chỉ đứng lặng lẽ ở đó một lát, mãi cho đến khi cậu bé mệt lử vì phòng bị, tiếng động cũng dần im ắng lại, thậm chí bây giờ còn ẩn chứa những nghi ngờ.

Cuối cùng Aoika cũng bước về phía trước, nhưng cô không đóng cửa, mà là kéo cửa ra thật lớn. Điều kiên kỵ nhất của một đứa trẻ đang thiếu an toàn là không gian hẹp, chỉ có việc tạo ra một ảo giác về tự do mới khiến nó bình tâm lại được. Lúc cô quay người lại, cậu bé kia lui về sau đầy cảnh giác.

Aoika thở dài trong lòng, lại cúi người xuống nhìn cậu, hỏi nhẹ: “Em là ai? Sao em vào được đây?”

Giọng nói vừa xoa dịu vừa yên ả, âm giọng rất nhẹ, rất nhạt, nghe như tiếng lá cây sao run nhẹ dưới cơn gió, như tiếng gợn nước rung vào mặt hồ vốn tĩnh lặng, lại đẹp đẽ khiến người ta nghĩ đến những đám mây bông.

Dù là vậy, sự phòng bị đó vẫn không hề biến mất. Đôi ngươi xanh đậm như vòm trời sâu của đêm hè kia, vẫn hiện lên lớp băng giá lạnh như trước, dù là trên lớp vỏ của nó đã lan dần những đường vỡ. Tuy mấy biểu cảm rất nhỏ này đã được cô nhận ra, song Aoika vẫn cảm thấy, việc nhận được sự tin tưởng của đứa trẻ này, là không dễ dàng chút nào.

Thoạt trông cậu bé rất kiên cường, với cái tuổi này của cậu, dáng vẻ chật vật như thế, lại xuất hiện tại một nơi xa lạ rành rành, mà vẫn giữ được sự tỉnh táo nhường này, gọi là “lý trí” thì cũng không quá đáng. Nhưng cũng chính vì sự lý trí mù quáng đó, mà cậu bé vẫn giữ mãi sự phòng bị của mình, khó phân được thiện – dữ.

Hirano Aoika vẫn chờ đợi trong kiên nhẫn, cố gắng không có hành động nào khiến cậu bé hiểu lầm. Thấy đứa trẻ lạ vẫn còn mím môi, không phát ra chút âm thanh nào, cô bèn nghĩ một chút rồi nói: “Chị là Hirano Aoika. Hirano, Aoika.”- Giọng cô tự nhiên mà thoải mái, không dè dặt, cũng không vội vã, cứ như đang trao đổi với một người bình thường: “Đây là nhà chị. Chị nghĩ là, chắc chị có quyền được biết, lý do mà quý ngài nhỏ đây đáp từ bầu trời xuống vườn của chị, phải không nào?”

Cửa đang đóng, chiều cao của đứa trẻ này lại chênh lệch với tường nhà cô rất nhiều, căn bản là không thể leo vào được. Vậy thì… Sao có thể xuất hiện vô căn cứ như vậy?

Mặc dù cậu bé đang rất chật vật, song ngũ quan vẫn đầy phi thường, cả khuôn mặt và các đường nét nhỏ đều hoàn mỹ đến lạ. Chỉ với chút dấu hiệu này, người ta cũng đoán được là cậu sẽ tuấn tú nhường nào lúc lớn lên. Tuy là bùn đất và vết máu đã khiến quần áo của cậu bị ảnh hưởng, nhưng những điều đó không che đi được tính chất đắt tiền của chúng, thậm chí nhìn chút thôi cũng có thể gọi được tên nhà cung cấp vật liệu may mặc nổi tiếng đã làm ra. Nhìn từ góc độ nào, đứa bé này cũng giống con trai của một gia đình giàu có.

May là não cô vẫn chưa hoạt động lỗi, hẳn là đứa trẻ này bị bắt cóc rồi… Trốn ra được? Nhưng vì sao cậu bé lại rơi vào trong sân nhà cô? Trên ổ khóa không có dấu hiệu bị cạy, mà người bình thường cũng khó mà

leo qua cái hàng rào sắt kia được.

Hơn nữa, không biết vì sao… Càng nhìn đứa bé, cô lại càng thấy quen thuộc.

Lần này thì lòng tốt đã được đón nhận, Aoika chờ chưa bao lâu thì thấy đứa bé kia thả lỏng môi, khẽ nhúc nhích, lại nghe thấy tiếng người rất nhỏ, còn hơi run: “Tôi không biết.”

Hirano Aoika ngừng một chút, có phần hơi do dự: “Bây giờ em đã an toàn rồi. Em có thể nói chị nghe tên của em, và cả… Địa chỉ không? Để chị đưa em về nhà?”

Cậu bé nhìn cô, trợn mắt, lại mím môi lần nữa, vô tình khiến cho nét ưu tư vì sự phòng bị lộ ra.

Một thời gian dài đã qua.

“Thôi được rồi, nếu bây giờ em không có nơi để về.”- Aoika cười, cũng không biết làm sao, song lại dịu dàng nói: “Là chủ nhà, chị có may mắn mời được em đi tắm, ăn một bữa. Rồi nhân đó, xử lý vết thương không?”

Nụ cười đẹp của cô khiến cậu bé chớp mắt trong hoảng hốt, ánh mắt cũng trợn tròn, nhìn theo động tác của cô với một sự cảnh giác to lớn. Nhận ra cô chỉ đưa tay cho mình, lại khom xuống nhìn mình, thì tâm lý căng thẳng cũng dịu dần xuống, lại do dự một lúc lâu nữa để sự thoải mái lộ ra từ ánh mắt.

Cậu bé chui một cách dè dặt ra khỏi bụi cây, bước chân hơi khập khiễng, lại quan sát cô một lát rồi mới đưa tay cho cô, thật nghiêm túc.

“Không phải máu của tôi đâu.”- Giọng cậu bé nhẹ như tiếng nỉ non: “Tôi không bị thương.”

Hirano Aoika hơi ngẩn ra, vì một bàn tay nhỏ bé mềm mại đã trượt vào tay cô, lúc này vẫn còn vết bùn đất. Động tác rất nhẹ, như thể sẵn sàng lùi về để chạy trốn. Aoika ngừng một chút, cười cười rồi cầm tay cậu, thấy phản ứng của cậu không quá sợ hãi nữa, mới quay người lại, đóng cửa rồi dắt cậu vào nhà.

Nếu gặp cậu bé ở chỗ nào khác, hẳn là cô sẽ đi thẳng qua mà chẳng dừng lại nhìn, dù chỉ là một chút.

Không phải là cô không có lòng đồng cảm, hay là do cô lạnh lùng quá, mà đó chỉ là thói quen của cô. Trước nay cô chỉ có một mình, trừ cô ra, cô không có gì hết. Thế giới của những người khác cũng cách cô quá xa.

Có thể bề ngoài cô là một người thân thiện lễ độ, nhưng sự phiền muộn chân thật lúc nào cũng ẩn dưới lớp vỏ bọc đó. Tình cảm vừa đến, khi đã không bồi đắp, thì sẽ đóng băng rồi tan chảy. Sự thân thiện, lễ độ hay hòa nhã đều không phải là dịu dàng. Dịu dàng thật sự là khi, moi quả tim từ lồng ngực ra mới mong tìm được một chút, là lớp nhân ẩn dưới sự ấm áp thường gặp.

Nhưng đứa bé này lại xuất hiện trong nhà cô, xông vào chốn riêng tư của cô, xông vào nơi cô chẳng muốn để ai khác nhìn thấy.

Vậy là cô không thể chặn cậu bé ngoài cửa, hay là mặc kệ như không, huốn hồ gì cậu bé đang rất cần sự giúp đỡ của cô. Dù cậu chưa từng mở miệng, dù ban đầu cậu đã cự tuyệt sự giúp đỡ của cô theo bản năng.

Cuối cùng ánh nắng màu côi đỏ cũng đã biến mất sau bầu trời, hơi nóng của một mùa hè khô hạn cũng bị bốc hơi đi, nay chẳng còn lại mấy phần. Gió đêm mát mẻ mơn trớn xung quanh con người, bóng đêm bắt đầu ăn mòn trời đất bằng những bước đi nhàn hạ.

Đối với Hirano Aoika 18 tuổi mà nói, lần gặp nhau này là một sự bất ngờ, song cũng chỉ như hòn đá rơi vào mặt hồ, ngân lên những làn rung dài đằng đẵng.

Nhưng đối với Atobe Keigo 7 tuổi, lại là kỳ tích mà lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện