Có lẽ vì mệt mỏi tôi ngủ được một giấc khá lâu đến khi có người lay mới chầm chậm mở mắt, Jade vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn tôi.“Hẳn là em mệt lắm nhỉ? Mau dậy ăn gì đó lấy sức đi, chị có để phần cho em này.”“Vâng.
Thật sự cảm ơn chị rất nhiều.”Nhận lấy một mẩu bánh và một bát nước, nếu so với trước kia thì thứ bánh vừa cứng vừa khô này thật sự rất khó ăn nhưng hiện tại tôi đã phải nhịn đói rất lâu rồi nên cũng chẳng dám ý kiến gì, khó khăn cắn từng miếng bánh khô khốc ấy, cố gắng lấp đầy cái bụng trước còn nghĩ cách đối phó với những trường hợp sau này.Ở nơi đây không có cửa sổ hay bất cứ con đường nào có thể trốn thoát được, không biết đã qua bao lâu cũng chẳng biết là ngày hay đêm mỗi ngày chỉ ngồi co ro ở bốn bức tường lạnh lẽo.
Ngoài chị Jade ra thì tôi chẳng mấy thân thiết với những còn lại, những người ở đây hình như cũng vậy không ai còn tâm trạng để mà vui vẻ trò chuyện với nhau được, ai cũng mang trong mình một nỗi buồn, u uất riêng.Tôi có gặng hỏi chuyện ở đây, chị Jade cũng rất kiên nhẫn ngồi kể tường tận cho tôi nghe.
Thì ra nơi đây không chỉ buôn bán những người con gái như chúng tôi, sơ qua thì nơi đây có ba tầng giam, ở bên dưới là tầng hai nơi giam giữ những đứa bé, tầng một sẽ giam giữ những người đàn ông cũng có phụ nữ nhưng rất ít những người này sẽ mang vẻ ngoài rất đẹp hay là mang trong mìnhnăng lực đặc biệt nào đó, đấy cũng là nơi quan trọng nhất mỗi người ở đó đều có giá trị rất lớn mỗi giao dịch cũng thu lại được nguồn lợi khổng lồ.
Còn tầng của chúng tôi lại chính là nơi vô dụng nhất, nơi đây giam giữ những cô gái trẻ, ai có nhan sắc hay tài năng một chút sẽ được người khác mua về còn không sẽ vĩnh viễn ở nơi đây làm công cụ mua vui cho những kẻ trông coi.Nghe xong những điều ấy tôi thầm rùng mình một phen, tôi có hỏi chị ấy làm sao lại biết tường tận như vậy thì biết được trước kia chị ấy đã bị bắt đến đây từ khi mới mười tuổi lúc ấy còn bị giam ở tầng dưới, dần dần trưởng thành không có nhan sắc nổi bật cũng như năng lực gì nên không thể thoát được mà bị ném lên đây lâu lâu sẽ bị lôi đi phục vụ những kẻ cai ngục.Vừa kể đôi mắt chị ấy có chút đỏ, thương tiếc và có đôi chút đồng cảm tôi vội an ủi:“Mạnh mẽ lên, chúng ta nhất định có thể thoát ra khỏi đây thôi.”“Ha..ta biết em là đang an ủi nhưng muốn ra khỏi đây là điều không thể đâu.
Đừng tự nghĩ trốn chạy sẽ có kết cục tốt, ở nơi đây đã lâu ta hiểu rõ hơn ai hết, ta là thật lòng khuyên em.”Thở dài một hơi não nề, cầu mong Darius sớm tìm được tôi nếu không chỉ sợ thật sự bản thân chẳng thể nào thoát khỏi nơi đây.
Ngày qua ngày ngồi ở trong nhà giam này chứng kiến cảnh tượng từng cô gái một bị lôi đi, đến khi trở về thì bản thân chẳng còn ai lành lặn, có người không chịu được mà tự cắn lưỡi, có người thì đập đầu vào tường mà tự kết liễu bản thân.
Trong phòng chẳng mấy chốc ngập tràn mùi máu tanh, xác chết phải đến hai ba ngày sau mới có người đến dọn.
Những cảnh tượng kinh khủng như vậy cứ liên tục diễn ra, bản thân bất giác sợ hãi mỗi khi nhắm mắt lại thì những cảnh tượng kinh hoàng ấy lại hiện ra.
Nỗi lo sợ việc sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đến lượt chính bản thân như vậy.Khi mới bước vào đây số lượng tầm chục người nhưng bây giờ nhìn lại chỉ còn khoảng năm người.
Dưới sự chăm sóc của Jade mà cơ thể tôi dần lành lặn và có khí sắc hơn những người còn lại, cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ nhưng lại không rõ được gì.
Việc được đối xử tốt một cách đặc biệt như vậy càng khiến tôi sợ hãi hơn nhưng lại không biết nói thế nào, nghi ngờ người chăm sóc mình liệu có phải rất quá đáng.Rồi những thứ tôi lo lắng cuối cùng cũng đến, một tên mặt sẹo dáng người to lớn bước vào nhìn quanh một lượt, tôi sợ hãi mà cố gắng trốn vào một góc tối không ló mặt ra.
Jade thì vui vẻ bước ra nói chuyện gì đó với tên mặt sẹo, nhìn cô ấy làm nũng với kẻ đó thật khác với vẻ hiền lành dịu dàng ngày thường.
Đột nhiên cô ấy dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng tôi nói gì đó, một cảm giác bất an trỗi dậy.
Đúng như tôi lo lắng cái tên đó bước lại chỗ tôi kéo mạnh người tôi dậy, một tay bóp chặt cằm tôi quan sát.“Ừ! Chăm sóc kĩ đấy, rất tốt…ta sẽ nới với trưởng ngục thưởng cho cô.”Nói xong hắn ta kéo mạnh tôi đi, đưa ánh mắt phẫn uất nhìn Jade chỉ nhận lại cái nhún vai của cô ta.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô ta lại chăm sóc rồi quan tâm tôi như vậy ra là để làm vật thế thân cho cô ta, đúng là một con rắn độc giả tạo mà.
Vốn biết nơi đây nguy hiểm, một nơi không có tình người nên tôi không ngạc nhiên cho lắm trước sự phản bội của cô ta.Theo chân hắn ta đi xuống tầng dưới, giống với lời của Jade nơi đây toàn những đứa