Mỗi ngày ngoài việc phải chứng kiến từng người bị đem ra ngoài ấn thêm phong ấn thì hầu như đãi ngộ đều rất tốt, có một điều kì lạ là duy chỉ mình tôi không bị mang đi phong ấn hay phải chịu bất kì tổn thất nào, điều này càng làm tôi sợ hãi hơn.
Tôi không thể phân biệt ngày đêm ở nơi đây chỉ biết rằng cứ một khoảng thời gian chúng tôi sẽ được mang đi tắm trên người có vật dụng gì đều sẽ bị thu lại chính vì vậy mà lọ thuốc của tôi cứ vậy mà bị thu mất.
Rút kinh nghiệm những lần sau tôi đều không mang chúng lên người, đồ ăn có vẻ khá hơn ở tầng ba, sau khi ăn xong tôi lén giấu đi một chiếc thìa sắt.
Ngày ngày rảnh rỗi khi không nói chuyện với Raywer thì tôi lại đi mài cho chúng nhọn ra một chút phòng hờ sau này.Những ngày yên bình của tôi hình như sắp kết thúc rồi, hôm nay một tên bước vào nói tôi chuẩn bị lát nữa sẽ đi gặp trưởng ngục.
Những người trong phòng cũng cảm thấy tôi có gì đó đặc biệt bèn dò hỏi.“Này! Cô rốt cuộc có năng lực gì mà lại nhận được ưu đãi như vậy?”“Tôi cũng chẳng biết nữa nếu mà biết nhất định tôi sẽ tận dụng mà làm loạn nơi này một phen rồi.”“Ở đây chỉ duy nhất mình cô không phải chịu việc phong ấn, cả chuyện lần trước cô đánh tên pháp sư kia đều không bị sao, lần này còn được báo trước sẽ đi gặp quản ngục nói cô không có gì đặc biệt ai mà tin.”Thú thật là chính bản thân còn không biết chuyện gì làm sao mà giải thích minh bạch cho bọn họ được chứ, vốn cũng có cái nhìn không mấy thiện cảm với tôi hẳn là tò mò muốn biết tôi là ai để dễ bề lợi dụng dễ dàng đây mà, tôi không thể nghĩ được những người này là đang lo lắng hay quan tâm tôi đâu.
Chỉ những việc ngày thường ăn uống thì tranh những phần ngon chừa lại phần dở cho tôi hay đi tắm rửa sẽ đi sớm rồi dùng gần hết chỗ nước,….Vốn thấy thương tình việc bị bắt đến đây còn chịu đau đớn nên tôi chẳng muốn so đo làm gì.“Tin hay không tôi cần mấy cần quan tâm sao!?”“Cô…đúng là không biết điều, quan tâm cô mà lại không biết điều như vậy chứ.”“Vậy thì cảm ơn sự quan tâm của mấy cô vậy.”Tức giận hai cô gái ấy lùi lại thủ thỉ với nhau điều gì đó, Raywer lo lắng lại gần hỏi han:“Đừng để ý những người đấy.”“Tôi cũng không nhỏ mọn vậy đâu.”Đang nói dở thì cái tên mặt sẹo ngày đầu lôi tôi xuống đây lại xuất hiện trước cánh cửa sắt, hơi nhíu mày khó chịu, lần này lại là cái tên này sẽ dẫn mình đi nữa sao.
Cánh cửa mở ra, hắn ta không nhân nhượng mà bước đến chỗ tôi toan nắm lấy tay tôi kéo mạnh đi, nhớ lại lần trước tôi vội né đi gằn giọng:“Ngươi cứ đi trước, ta sẽ ngoan ngoãn đi sau ta ghét kẻ khác chạm vào người.”“Còn không biết bản thân bây giờ đang là cái dạng gì mà dám ý kiến à.”Nói là vậy nhưng rồi hắn ta cũng không lôi kéo thô bạo như lần trước nữa, lần này hắn dẫn tôi đến một căn phòng khác, nơi đây nhìn sạch sẽ và thoáng mát hơn hẳn, không biết bao lâu rồi mới được nhìn ánh sáng nơi đây, tham lam mà tận hưởng.
Dừng trước một cánh cửa lớn dát vàng lấp lánh, hắn lại gõ nhẹ vào cửa, bên trong truyền ra tiếng nói cho phép hắn mới đẩy mình tôi vào rồi vội đóng cửa lại.Nhìn một vòng chỉ thấy là cái tên trưởng ngục đang nhàn nhã ngồi uống trà, thấy tôi hắn ta ung dung đặt tách trà xuống.“Chúng ta nên nói chuyện thôi chứ nhỉ, cô muốn đứng đấy đến bao giờ nữa đây, ta không có nhiều thời gian đâu.”Chầm chậm bước lại gần, hắn ta ra hiệu tôi ngồi đối diện.“Chắc cô đang thắc mắc sao bản thân lại ở đây và tại sao bản thân vẫn còn lành lặn đúng không?”Tròn mắt nhìn, đúng là những thắc mắc trong lòng tôi như vậy thật vốn nghĩ vào đây sẽ tàn khốc lắm nhưng ngược lại bản thân vậy mà lành lặn và yên ổn một cách kì lạ.
Trong người tôi có thứ