Trong căn phòng tân hôn, Lâm Kha ngồi trong bóng tối với thương tích đầy mình.
Cánh tay trái bị gãy được bó bột một cách thận trọng.
Anh ngả người ra ghế sofa, khuân mặt không gợn một chút cảm xúc, ánh nhìn hướng về bức ảnh cưới.
Bỗng Liên Mai mở cửa bước vào, bà mang cho anh một tô súp nóng hổi.
Thấy dáng vẻ đăm chiêu của đứa con trai ngồi trong bóng tối, bà liền bật điện thắp sáng căn phòng; giọng niềm nở:
" Tiểu Kha, mẹ có nấu ít súp xương hầm mà con thích nhất.
Ăn cho mau chóng khỏe"
Vừa nói vừa nhanh chóng đặt đồ ăn xuống bàn.
Ánh mắt Lâm Kha vẫn không rời khỏi khung ảnh, Liên Mai cũng ngước nhìn lên theo hướng nhìn của con trai.
Bà để ý thấy anh đang nhìn về dáng vẻ người phụ nữ dáng người mảnh mai, nụ cười e thẹn ánh mắt hướng về khuân mặt lạnh băng của anh trong ảnh
Trong lòng Liên Mai liền nhớ tới giọng Y Na lên lớp với bà lúc nãy, cơn giận bất giác như được chân ngòi.
Liên Mai ngồi đối diện anh, bà bực dọc:
" Con đang nhớ đến con ả đó sao? Nãy mẹ có gọi cho nó về nhưng thái độ nó...!xem ra chả quan tâm đến con đâu"
Ánh mắt Lâm Kha xẹt qua một tia tức giận, tay phải anh nắm chặt, gân xanh nổi lên:
" Cô ta dám coi thường con...", giọng anh toát ra hàn khí khiếm người mẹ là Liên Mai cũng bàng hoàng.
Ánh mắt Lâm Kha rời khỏi bức ảnh cưới, anh nhìn về phía mẹ mình:
" Chỉ con mới có quyền bắt nạt cô ta, từ giờ mẹ với con nhỏ lắm chuyện ( Mỹ Linh) đừng xem vào chuyện của con"
Liên Mai khó chịu trong lòng, chỉ vì một con ả thiên hạ mà giờ ngay cả đứa con trai yêu quý cũng quay ra nạt bà.
Trong lòng Liên Mai lại càng thêm hận thù đứa con dâu mất dạy này, bà cũng cảm thấy kì quái " Chẳng lẽ vụ tai nạn này cũng do con nhỏ đó gây ra, từ hôm qua bị vậy nó luôn thay đổi thất thường tâm trạng".
Nỗi lo lắng canh cánh trong lòng Liên Mai chẳng thể nào giải đáp nổi
Bà liền rời khỏi phòng Lâm Kha, xuống được nửa cầu thanh liền thấy bóng dáng của Y Na.
Liên Mai tự nhủ" chắc mình giận quá hóa mệt rồi, không thể nào con ả đó có mặt ở đây được".
Nhưng tiếng chào hỏi của Y Na lại cắt ngang suy nghĩ đó khiến Liên Mai sững sờ
" Bà già, tôi về thăm thằng chồng khốn nạn của tôi đây", giọng Y Na không to không nhỏ vừa đủ nghe, nhưng sao trong mắt của Liên Mai thì như thể cô đang hét vào mặt bà vậy
Bà bước nhanh xuống cầu thang, tay giơ cao chuẩn bị tặng cho Y Na một cái tát dữ dội.
Đôi mắt bà không kìm được sự giận dữ
" Mày còn dám vác mặt về đây sao?"
Y Na nhanh chóng túm lấy tay bà ta, ánh mắt không một chút sợ hãi:
" Bà mời tôi về đấy thôi" ( khẽ nhún vai, thái độ