Từ khi biết được chuyện về nguyên chủ, cô vẫn luôn trằn trọc bức bối trong thâm tâm.
Bản thân cô cứ thôi thúc muốn kiếm tìn sự thật.
Ngay cả trong bữa tối ăn cùng với Kỷ Hoành Y Na cũng chẳng để ý đến lời anh nói.
Mãi cho đến khi anh sát lại gần hỏi chuyện cô mới hoàn hồn
Nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, Y Na hướng mắt nhìn qua cửa sổ thấy vầng trăng hôm nay tròn trịa vàng sáng chói một khoảng trời u tối.
Thi thoảng lại có làn gió lạnh thổi qua khiến tấm rèm lụa đắt tiền khẽ tung bay
Y Na ngồi dậy, chẳng kịp xỏ dép cứ thế mở cửa phòng ra ngoài.
Cô định lên tầng thượng phía trên ngắm cảnh.
Vừa mở cửa, khói thuốc lá theo gió thổi xộc thẳng vào mũi cô, phía sau ánh sáng đèn trang trí có một bóng dáng cao lớn, tay đặt lên phía lan can của ban công
Kỷ Hoành nửa đêm lên sân thượng để hút thuốc, đã vậy nhìn khuân mặt đứng tuổi kia của anh như đang sầu não.
Y Na nổi hứng muốn bày trò trêu anh, Cô nhẽ nhàng nhón từng ngón chân, cố di chuyển lặng lẽ tiến sát gần.
Tưởng chừng vậy sẽ không bị anh phát hiện nhưng chiếc bóng kia đã bán đứng cô
Từng cử chỉ hành dộng của cô đều được anh nhìn thấy thông qua cái bóng do đèn trang trí trên sân chiếu rọi.
Thời cơ chuẩn xác, khi cô chỉ cách Kỷ Hoành một khoảng anh liền quay lại dùng tay phải ôm chặt cô vào lòng; tay trái lấy điếu thuốc ra khỏi miệng rồi rụt vào chiếc đĩa gạt tàn bên cạnh
Y Na một phen hú hồn, rõ là định dọa anh nhưng giờ lại bị chính anh dọa ngược lại.
Ánh mắt thiếu nữ có chút thất vọng.
" Lại không mang dép", anh ga lăng nhấc bổng cô lên bế kiểu công chúa, tiến nhanh về phía bàn ỏe giữa sân.
Nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên bàn, yên tâm
" Ngồi đây đợi anh"
Dứt lời anh xuống bên dưới, Y Na cười thầm trong lòng.
Cái cản giác được người yêu thương mình quan tâm, lo lắng từng xíu một như này lại xoa dịu cơn bồn chồn, bất an trong lòng cô
Lúc sau, Kỷ Hoành quay lại trên tay là một đôi dép lông kèm theo một chiếc áo choàng len.
Anh khoác áo che đi chiếc váy ngủ gợi cảm kia rồi lại ngồi xuống xỏ dép vào chân cho thiếu nữ
" Trời vào thu rồi, em mặc như này lên đây không sợ ốm sao?"
Kỷ Hoành ngước đầu lên nhìn cô, đáp lại chỉ là nụ cười như hoa nở rộ kia của thiếu nữ, ánh mắt cô không rời khỏi anh
" Ốm có chú chăm, em không lo.
Nhưng chú trốn em lên đây hút thuốc một mình.
Em phải phạt chú"
Lớn từng này tuổi đầu, Kỷ Hoành địa vị cao bao nhiêu, biết hàng ngàn con người trong tp này còn phải nể phục; gặp anh còn chạy không kịp huống chi là dọa nạt như người con gái này
" Em muốn thế nào?", giọng anh trầm, hơi khàn, có lẽ do điếu thuốc ban nãy
Anh đứng dậy, tầm nhìn đảo ngược.
Hai tay anh chống về phía sau cô, đưa mặt lại gần Y Na.
Cô cũng chẳng