Mấy ngày sau, Lâm Kha biết tin Y Na bị bỏng nằm viện liền tức tốc đến chỗ cô.
Hắn mở cử bước vào, đúng lúc Y Na đang được y tá thay thuốc
Giật mình bở tiếng mở của, nữ y tá quay lại nhìn, thấy bóng dáng một anh chàng cao to khuân mặt đẹp trai khác lạ, y tá lập tức lấy khăn che đi thân thể của Y Na
" Bệnh nhân đang bận, phiền anh ra ngoài", y tá dứt khoát lên tiếng
Y Na liền nhanh chóng mặc áo bệnh nhân vào, mặc dù đã nghe thấy lời của nữ y tá nố nhưng Lâm Kha vẫn cố tiến tới chỗ giường bệnh của cô
" Y Na, anh tới thăm em", giọng Lâm Kha có chút hạ mình
" Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Bệnh nhân đang phận phiền anh ra ngoài", nữ h tá quả quyết nhưng liền bị Lâm Kha kéo tấm khăn che chắn Y Na xuống rồi nói
" Cô mới là người phải ra ngoài", ánh mắt lạnh lùng trừng nữ y tá
Cũng may Y Na đã mặc xong áo, quay lại nhìn Lâm Kha với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Khẽ nắm lấy tay chị y tá ra dấu chị rời đi trước
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Y Na chán ghét đăm đăm nhìn anh:
" Có rắm thì đánh đi, tôi mệt lắm không muốn tiếp anh lâu đâu"
Anh ta từ từ kéo ghế đối diện cô rồi ngồi xuống, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:
" Em bị như vậy sao không gọi cho anh"
Y Na cảm thấy nực cười, " Hôm nay thằng này tính điên khùng gì nữa đây", cô nghĩ thầm trong bụng
Ánh mắt khinh bỉ Lâm Kha của cô chẳng thể nào nguôi hết, cô vào thẳng vấn đề:
" Cút được rồi đấy, chị đây đau mắt lắm"
Lâm Kha mất kiên nhẫn mà chất vấn Y Na, giọng anh có chút bực tức:
" Nói chuyện với chồng thì phải có kính ngữ, ăn nố trống không hỗn hào vậy hả?"
Y Na lườm anh, thái độ toát lên sự chán ghét "Tôi có liên quan gì đến anh à?"
Nhưng nào cái tên mặt đần kia chịu bỏ cuộc, anh ta vẫn cố chấp mà lên tiếng:
"Anh đến đón vợ về nhà.
Dù em có trốn tránh trách nhiệm thế nào thì chúng ta vẫn là vợ chồng vớ nhau thôi"
Y Na bất lực cười lớn, tiếng cười giòn tan của thiếu nữ ấm áp như tia nắng sớm mai chiếu qua rèm cửa vậy.
Cô khinh bỉ hắn, trước thì đánh,mắng không coi cô là nguoief mà nói chuyện; bây giờ liền quay qua dỗ dành ném cho một cái danh phận chó ghẻ.
" Chắc anh nghĩ tôi không có liêm sỉ đến mức làm một con chó cho anh chơi đùa", khẽ nhếch miệng khinh miệt
" Ha, chắc nhà anh có chuyện rồi.
Chẳng tự dưng cái tên khốn nhà anh tìm tôi đâu.
Lạ đấy"
Dường như cô nói trúng tim đen của anh ta, sắc anh anh ta có chút thay đổi, mătk nghiêm túc hơn chút:
" Đó chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng anh tới đón em về thôi"
" Không thích, không về, không quan tâm", Y Na nhún nhẹ vai thẳng thừng đáp trả dứt khoát
Cô lười ngồi cãi nhau vớ cái tên điên này,