Giữa tháng 3 tại thành phố Thùy Thư.
Thời tiết đầu xuân man mát nhẹ nhàng ôn nhu thanh đạm, trong không khí còn tản ra một tầng hơi nước mỏng manh, ẩm ướt dính trên da thịt.
Tại phòng khám chuyên khoa về tin tức tổ, trong đại sảnh có mấy vị phụ huynh mang theo con cái của mình tới xác nhận giới tính, đồng hồ treo trên tường đã bắt đầu chỉ vào con số 1, ban đêm toàn bộ đại sảnh đã trở nên im ắng, ngay cả đèn hành lang cũng chỉ còn lập lòe vài bóng.
Cảnh Nhã Diễm an tĩnh ngồi trên ghế dài, cô hơi hơi rũ mắt, đôi tay khẩn trương đặt trên đầu gối, yên lặng nắm chặt thành nắm đấm.
Ngón tay cô co chặt vào từng chút từng chút theo tiếng kim giây đồng hồ đều đặn vang lên.
Mà chị gái Cảnh Tư Tịnh của cô lại tùy tiện bắt chéo chân ngửa đầu tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh có vài thiếu nữ cao trung cũng đang ngồi chờ đợi kết quả, thỉnh thoảng lại trộm liếc về phía Cảnh Tư Tịnh, biểu tình trên mặt họ mang theo sự kinh diễm.
Cảnh Tư Tịnh rất đẹp, làn da trắng tới nỗi tưởng chừng như có thể phát ra ánh sáng.
Tuy rằng chị nhắm mắt nhưng chỉ cần thoáng lướt nhìn qua mí mắt hơi mỏng kia cùng với đuôi mắt như cánh hoa đào hồng nhạt cũng có thể làm người ta tưởng tượng ra được đôi mắt ấy