Lúc thầy Chu Quang Kiệt vào phòng học, Lý Bạch Tuệ đang lảo đảo bò dậy từ dưới mặt đất, một dòng máu đỏ còn uốn lượn chảy ra từ mũi.
Ả dùng tay quệt đi, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn Cảnh Nhã Diễm.
Cảnh Nhã Diễm đứng trước mặt hắn, thở hao hến, áo khoác đồng phục đã bị kéo bung ra, quần áo bên trong lỏng lẻo treo trên người cô.
Nhưng sắc mặt cô vẫn trắng nõn như cũ, trên người cũng không bị thương, chỉ hơi hơi cúi đầu, nhấc mí mắt khinh miệt nhìn Lý Bạch Tuệ.
Chỉ cần Lý Bạch Tuệ lại có động tác gì là cô sẽ không lưu tình xông lên đánh một trận nữa.
Lý Bạch Tuệ là loại anh hùng rơm, hiện tại chỉ biết trừng mắt nhìn, thấy không ai giúp, ả cũng không dám tiếp tục động thủ với Cảnh Nhã Diễm nữa.
Ả cũng không thể dự đoán được, người kia mới phân hóa không lâu thoạt nhìn như con gà ốm mà có công phu nhanh nhẹn như vậy.
Một Alpha nhàn rỗi không có việc gì đi học võ cổ truyền làm gì hả! Fuc*.
Bàn ghế phía sau đã xiêu xiêu vẹo vẹo xộc xệch hết cả, mọi người đều tránh sang một bên nhìn náo nhiệt, sách vở bút mực đều rời rớt đầy đất.
Toàn bộ phòng học như một gánh xiếc cổ trang bán nghệ ở chợ bán thức ăn, hỗn loạn không hề có kỷ luật.
Thầy Chu Quang Kiệt vừa vào thấy vậy thì gân cổ thét lên những tiếng kêu the thé.
Làm gì đấy! Mấy đứa muốn tạo phản à!
Cảnh Nhã Diễm thu liễm lệ khí trên người, thu hồi lại ánh mắt đang gắn trên người Lý Bạch Tuệ, xoay người đi về phía bục giảng.
Mọi người trầm mặc không lên tiếng chỉ tránh đường cho cô, nhìn cô như này thái độ đã dần dần có chút thay đổi.
Cảnh Nhã Diễm dùng dư quang lướt nhìn khắp lớp, cô biết, hiện tại cô đã hoàn toàn dung nhập vào cái lớp này.
Cô đi tới trước mặt thầy Chu, bình tĩnh nói:
Bạn này phá hỏng ghế của em, còn dẫm chân lên, muốn ra oai phủ đầu nên em giáo huấn cô ta.
Thầy Chu nhìn Cảnh Nhã Diễm, trầm mặc vài giây sau đó lạnh lùng nói:
Đi ra ngoài.
Cảnh Nhã Diễm khựng lại, gật gật đầu đi thẳng ra ngoài cửa.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình đuổi theo hình bóng của cô cho tới khi cô kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Thầy Chu nhìn thoáng qua Lý Bạch Tuệ vừa chật vật vừa thê thảm, mắt trợn trắng nói:
Ai đưa cô này xuống phòng y tế đi, những người khác dọn dẹp lại bàn học và cùng đồ vật dưới đất, chờ giáo viên dạy văn tới bắt đầu vào học đi.
Không ai nhúc nhích.
Thầy Chu Quang Kiệt tức giận kêu lên:
Không nghe thấy à!
Lúc này mọi người mới bắt đầu hoạt động.
Đám Alpha này bình thường không thể chịu nổi tiếng thét chói tai của thầy Chu Quang Kiệt.
Thầy là đàn ông lại còn là Omega, là sinh vật kiều quý nhất trên thế giới này.
Cho nên khi trường học phân thầy làm giáo viên chủ nhiệm của lớp A 5, chính là chắc chắn đám Alpha này không dám quá phận trước mặt thầy.
Nếu ai bắt nạt một Omega nam bị truyền ra ngoài thì quả thật rất mất mặt.
Ánh mắt thầy Chu lại quét về phía Bạch Bảo Đình, trên mặt mang theo sự hồ nghi, đánh giá:
Bạch Bảo Đình, chuyện này có quan hệ gì tới cô không đó?
Bạch Bảo Đình bất đắc dĩ nhún vai lười biếng nói:
Đừng đổ hết mọi thứ bẩn thỉu lên người em chứ.
Thầy Chu Quang Kiệt nhận thấy đích xác Bạch Bảo Đình không ở trong trung tâm của mâu thuẫn, mới thu ánh mắt lại, tức giận banh mặt giám thị mọi người thu dọn bàn ghế.
Lưu Viên Hoa đến gần thấp giọng hỏi nhỏ bên tai Bạch Bảo Đình:
Em thấy dường như thầy Chu rất thích Cảnh Nhã Diễm, vậy tại sao lại bắt cậu ta ra ngoài đứng.
Bạch Bảo Đình cười khẽ:
Chắc là che chở cho cậu ấy đi, hẳn là thầy biết nhà Lý Bạch Tuệ không dễ chọc, sợ ả tìm Cảnh Nhã Diễm gây phiền toái, cho nên trước tiên cho ả chút mặt mũi.
Lưu Viên Hoa tặc lưỡi hai tiếng:
Thầy Chu dụng tâm lương khổ rồi.
Bạch Bảo Đình:
Mày đi đổi ghế cho Cảnh Nhã Diễm đi.
Lưu Viên Hoa khựng lại, không thể hiểu được hỏi lại:
Vì sao là em?
Bạch Bảo Đình nhướng mày, hỏi ngược lại:
Chuyện này không quan hệ gì tới mày hay sao?
Lưu Viên Hoa:
.....!Em thấy anh đối xử với Cảnh Nhã Diễm còn tốt hơn với em đó.
Nói rồi y vừa lẩm bẩm vừa chịu thương chịu khó kéo chiếc ghế đã sụp hỏng ra kho rồi chuyển một cái ghế mới đặt ở chỗ ngồi của Cảnh Nhã Diễm.
Còn Cảnh Nhã Diễm đứng ở bên ngoài phòng học, hung hàng xoa xoa mặt.
Máu nóng của cô chậm rãi bình ổn lại, hô hấp cũng vững vàng hơn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh cô bị giáo viên phạt đứng ngoài lớp.
Trước kia không biết nó sẽ có tư vị gì, còn nghĩ rằng chắc chắn đây là việc thẹn thùng nhất trên đời này,
Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy cực kỳ an tĩnh và rét lạnh, làm người chưa bao giờ thanh tỉnh như thế.
Khu B là dãy nhà trung ương, bám vào lan can có thể nhìn xuống mặt đất ở tầng 3.
Hai khẩu hiệu màu đỏ được treo từ tầng cao nhất rũ xuống, dài mấy chục mét, phía trên viết cùng nỗ lực, cùng cố gắng linh tinh gì đó.
Cảnh Nhã Diễm dựa vào tường sửa sang lại đồng phục hỗn độn.
Từ khi chuyển lớp, đồng phục của cô đã gặp không ít xui xẻo.
Cũng may cô kịp thời nhận rõ tình thế, cách sinh tồn tại cái lớp học như ngựa thoát cương này hoàn toàn bất đồng so với lớp bình thường.
Cô không cần quá ẩn nhẫn hay thu liễm, càng khắc chế thì càng có người xem thường cô.
Hiện tại cô cảm thấy vô cùng may mắn là mình từng học 7 năm võ cổ truyền.
Tuy rằng lúc ấy cô học không phải vì mình.
Thân thể của Sở Tinh Ninh không tốt, bề ngoài lại bắt mắt xinh đẹp, cha mẹ lo lắng chị bị bắt nạt cho nên đưa chị đi học võ cổ truyền, thứ nhất là vì rèn luyện thân thể, thứ hai là tự bảo vệ mình.
Năm đầu tiên cha mẹ chỉ đóng học phí cho Sở Tinh Ninh, Cảnh Nhã Diễm không thể vào tập cùng chỉ có thể giống như cha mẹ của các bạn nhỏ khác đứng bên ngoài thảm tập, nhìn huấn luyện viên dạy các bạn nhỏ vung tay múa chân.
Cô nhàn rỗi không có việc gì nên đã trộm nhìn và học theo.
Động tác của Sở Tinh Ninh luôn mềm yếu như bông, không có tính công kích.
Những đứa nhỏ khác có thể đá vào tấm bia trên tay của huấn luyện viên nhưng Sở Tinh Ninh thì không làm được.
Cảnh Nhã Diễm thấy mà sốt ruột, nhân lúc bọn họ tạm nghỉ ngơi, nói muốn thử một chút.
Nếu bình thường thì cô sẽ ngại ngùng đi lên bởi vì cô biết mình không nộp học phí, không nộp tiền không thể nói chuyện với huấn luyện viên.
Nhưng huấn luyện viên rất tốt, cũng biết cô là em trai của Sở Tinh Ninh, nên đồng ý cho cô đi lên tập đá vài cái.
Cảnh Nhã Diễm tung ra cú đá chuẩn xác hơn, xuất sắc hơn tất cả đám nhỏ được huấn luyện.
Mắt huấn luyện viên sáng lên, nhịn không được nói với ông Trác Hạc Hòa và bà Cảnh Trân Mỹ:
Đứa nhỏ này rất có thiên phú, độ mềm dẻo cũng tốt, dường như đã từng học khiêu vũ, nếu không thì cũng cho đứa nhỏ này học võ đi.
Lúc ấy ông Trác Hạc Hòa rất khó xử, ông cảm thấy trả hai phần tiền là khá thiệt thòi.
Nếu Cảnh Nhã Diễm đứng bên nhìn đã có thể tung cú đá tốt như vậy thì cũng có thể thuyết minh nó không cần phải phí tiền để học.
Thật ra lúc ấy Cảnh Nhã Diễm cũng không cảm thấy hứng thú gì với võ cổ truyền, nhưng vì ông Trác do dự làm tâm cô ẩn ẩn đau.
Sau kỳ thi học kỳ cô được xếp thứ 3, Tổng Miên hỏi cô muốn thưởng gì, cô đã nói muốn học võ cổ truyền.
Có lẽ thời điểm đó do tuổi tác vẫn còn non trẻ, đây là lần duy nhất cô phản kháng lại ba mẹ đi.
Trong lớp, tiết văn đã bắt đầu, giáo viên dạy văn đang giảng bài Tự Tình của Hồ Xuân Hương.
Cảnh Nhã Diễm đã chuẩn bị bài cho tiết này nhưng bởi vì đứng ở bên ngoài không thể nhìn thấy bảng đen, vài phân tích cô không nhớ rõ lắm.
Cô lắng nghe một lát lại phát hiện mình theo không kịp, cũng không hề giãy giụa nữa.
Thôi đành chờ xem lại sách phụ đạo vậy.
Cảnh Nhã Diễm nhắm mắt, ngồi xổm xuống dựa vào tường.
Cô nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên cô thấy mu bàn tay vừa ngửa lại vừa đau, nhìn xuống là một vết rách nhợt nhạt, tựa như phóng đại những vân da trên mu bàn tay.
Cô không thích bôi kem dưỡng da, mùa đông lại luôn dùng nước lạnh rửa tay, vừa rồi lại đánh nhau với người khác làm vết nứt trên tay càng thêm nghiêm trọng.
Cảnh Nhã Diễm nhíu nhíu mày, áp lòng bàn tay vào lưng, dựa vào nhiệt độ của lòng bàn tay mà làm ấm thân nhiệt cả người.
Này, cô ở lớp