Theo bản năng Cảnh Nhã Diễm che cổ của mình lại, mí mắt rũ xuống, nếp uốn cuối đuôi mắt đều thẳng ra.
Cô hơi nghiêng đầu, lông mi nồng đậm khẽ run lên, nhìn y đạm thanh nói:
Cậu đừng nháo nữa.
Cửa phòng học được mở rộng, một trận gió nhẹ lùa từ hành lang vào, xuyên qua cánh cửa rót vào trong phòng học, cũng phất vào mặt Cảnh Nhã Diễm.
Lúc này cô mới phát hiện mặt của mình thực nóng.
Bạch Bảo Đình tới gần làm cô có chút hoảng hốt, còn vì sao lại hoảng hốt thì cô không rõ ràng lắm.
Bạch Bảo Đình nhướng lông mày lên, khóe miệng hàm chứa một chút ý cười:
Sao cô lại đỏ mặt?
Lông mi của Cảnh Nhã Diễm càng thêm run rẩy, ánh mắt lập tức tránh đi.
Cô không xác định được Bạch Bảo Đình có phải lại trêu đùa mình hay không, tuy rằng cô biết da mặt của mình đang rất nóng, nhưng hẳn là nó sẽ không dễ dàng biểu hiện ra bên ngoài bởi vì dù cô có uống nước có cồn đi chăng nữa cũng không đỏ mặt.
Ở đâu?
Cảnh Nhã Diễm hơi nín thở, bình tĩnh hỏi.
Cái gì?
Cô dùng bút gõ gõ bài thi của mình:
Tôi hỏi cậu phê chữa ở đâu, cả bài thi của cậu đều trống không, cậu bảo tôi sửa cái gì chứ?
Chậc, vậy chép đề thuộc lòng đi.
Bạch Bảo Đình không nghĩ nhiều như vậy, y chỉ đơn thuần cảm thấy chữ của Cảnh Nhã Diễm rất đẹp cho nên muốn lưu trữ.
Chép thuộc lòng hẳn rất nhiều chữ đúng không.
Bạch Bảo Đình cầm bài thi của mình tới, tay trái chống lên mặt bàn, cánh tay phải lại vòng qua bên tai phải của Cảnh Nhã Diễm, đem bài thi của y đặt trên mặt bàn, sau đó y đưa thân mình về phía trước, nỗ lực duỗi cánh tay, dùng ngón tay chỉ vào bài thi trên mặt bàn:
Chép bài này đi.
Tư thế này làm cho Cảnh Nhã Diễm cơ hồ bị y ôm vào trong lòng ngực.
Chỉ cần cô thẳng lưng hay hơi dựa về phía sau là có thể đụng vào ngực của Bạch Bảo Đình.
Cánh tay phải của Bạch Bảo Đình hơi đè lên vai cô, tay áo thỉnh thoảng như có như không cọ vào vành tai cô.
Nhiệt độ cơ thể cùng với mùi hương hoắc hương của thuốc ức chế vờn quanh cánh mũi cô.
Hô hấp của người kia, hơi thở của người kia đều phun vào gáy cô.
Thậm chí cô còn có thể cảm giác được động tác lăn lộn của hầu kết người phía sau, chẳng sợ cô không có mọc thêm con mắt nào phía sau đầu.
Cảnh Nhã Diễm khắc chế, khắc chế tới nỗi khóe mắt có chút ẩm ướt.
Cô cảm thấy thực ngứa, thực khó chịu, loại ngứa giống như mấy thiếu niên sau khi xem phim người lớn nhịn không được muốn tự an ủi vậy.
Nhưng rõ ràng Bạch Bảo Đình có phun thuốc ức chế, tin tức tổ cũng không có quấy nhiễu cô mà.
Mà mặc dù có quấy nhiễu cô đi chăng nữa thì theo cấu tạo sinh lý thì cô cũng không thể có phản ứng với tin tức tố của Alpha được.
Cảnh Nhã Diễm muốn điên rồi.
Cô vừa mới phân hóa, đối với tri thức về sinh lý còn rất mơ hồ, lại ngượng ngùng chia sẻ với cha mẹ.
Cô lập tức đẩy tay Bạch Bảo Đình ra, cả thân mình co rụt về phía trước, cong lưng ép vai xuống rất thấp:
Cậu nhanh ngồi xuống đi, tôi sửa cho cậu.
Bạch Bảo Đình thấy Cảnh Nhã Diễm dễ dàng đồng ý như vậy lại có chút mất hứng.
Y hậm hực rút tay về, lúc rút về không biết sao ngón tay như có ma xui quỷ khiến chạm vào sờ soạng mặt Cảnh Nhã Diễm một cái.
Mềm mềm mịn mịn, mượt mà như lụa, đến lỗ chân lông cũng không thấy.
Còn Cảnh Nhã Diễm như bị điện giật đột nhiên đứng dây.
Bạch Bảo Đình cười vô tội:
Không cố ý.
Cảnh Nhã Diễm mím môi, trầm mặt một lát, rồi dùng mu bàn tay hung hăng cọ vào nơi Bạch Bảo Đình chạm vào, thấp giọng nói:
Tôi đi vệ sinh.
Dứt lời cô xoay người ra khỏi lớp.
Bạch Bảo Đình lại không tự giác xoa nhẹ hai ngón tay vào nhau phảng phất như xúc cảm vừa rồi vẫn còn trên ngón tay y.
Lưu Viên Hoa quan sát toàn bộ quá trình ở khoảng cách gần như vậy, nhịn không được nhíu mày nói:
Đình tỷ chị cũng quá mức rồi, dù sao cậu ta cũng là một Alpha, chị đùa giỡn cậu ta như một Omega sẽ làm tổn thương tự tôn của cậu ấy đấy.
Bạch Bảo Đình cười nhạt một tiếng, liễm mi không để ý nói:
Tao khi nào không quá phận chứ.
Này cũng không sai.
Lưu Viên Hoa quen biết với Bạch Bảo Đình từ rất lâu rồi, vốn dĩ không chỉ y và Cô Mẫn Thảo mà bên người Bạch Bảo Đình còn không ít huynh đệ khác, nhưng sau đó mọi người lại học ở những trường khác nhau nên dần dần tách ra.
Lúc trước đám người bọn họ ở bên nhau cực kỳ phản nghịch cực kỳ điên rồ, mấy đại ca của những trường học quanh đây đều bị bọn họ dạy dỗ tới dễ bảo.
Những lúc