Bạch Bảo Đình cứng đờ, lập tức lạnh mặt.
Chốc lát nữa tôi muốn đi ra ngoài chơi.
Ồ!
Cảnh Nhã Diễm hoàn toàn không có hứng thú đối với việc y đi chơi ở đâu, chơi cái gì.
Cô đang sốt ruột muốn về nhà học.
Trả quần áo cho cậu này, đã giặt sạch sẽ, nếu cậu không yên tâm thì có thể vắt lên ban công phơi thêm, tại còn chút mùi thuốc sát trùng.
Cô chuẩn bị đưa trả quần áo cho Bạch Bảo Đình xong thì đi.
Bạch Bảo Đình dừng một chút, hơi nghiêng thân mình:
Vội vàng gì, vào đi.
Cảnh Nhã Diễm cắn m.ôi dưới, đẩy cái túi trong tay cho y nói:
Không được, tôi phải về học thêm.
Bạch Bảo Đình nhăn mày, mẹ nó, vừa mới gặp đã đi rồi sao, vậy y xịt nước hoa thơm tho chẳng phải phí hoài à?
Đã là quần áo chưa?
Cảnh Nhã Diễm nghiêng đầu, hít sâu một hơi:
Chưa.
Cô sao có thể làm trò trước cha cô và chị gái để là lượt quần áo cho Bạch Bảo Đình được, buổi tối hôm trước trộm giặt đồ cũng đã làm cô khẩn trương muốn chết rồi.
Lông mày Bạch Bảo Đình nhướng lên, cố nén cười nói:
Quần áo của tôi đều được mấy chú người làm là lượt phẳng phiu rồi mới treo lên, không là thì làm sao mặc được hả.
Cảnh Nhã Diễm nỗ lực duy trì kiên nhẫn:
Vậy làm phiền mấy chú giúp việc nhà cậu.
Cuối tuần các chú ấy không tới, nhưng trong nhà có bàn là, cậu là cho tôi đi.
Bạch Bảo Đình nhường đường chờ Cảnh Nhã Diễm đi vào.
Bạch Bảo Đình!
Cảnh Nhã Diễm thấp giọng cảnh cáo.
Cô biết chắc Bạch Bảo Đình không có lòng tốt như vậy mà, bảo cô tới đây đúng là muốn nghĩ cách lăn lộn cô.
Nếu không phải đang vội vàng thì Cảnh Nhã Diễm cũng cảm thấy không mất đi khối thịt nào khi giúp y là quần áo nhưng 7 giờ cô còn có buổi học online, nếu tới giờ mà không trở về, cha cô nhất định sẽ tức giận.
Nhanh lên, làm xong sẽ thả cậu đi.
Đột nhiên Bạch Bảo Đình dùng sức túm chặt tay áo Cảnh Nhã Diễm, kéo cô vào trong phòng, sau đó nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Cảnh Nhã Diễm bị tiếng đóng cửa làm lỗ tai ong ong lên.
Cô bực bội gạt tay Bạch Bảo Đình ra, nhìn đồng hồ, còn hơn 20 phút nữa.
Được rồi, nhanh lên.
Lúc này, cô mới đưa mắt nhìn chỗ ở của Bạch Bảo Đình.
Không ngoài sở liệu, căn phòng này rất lớn, chỉ riêng phòng khách cũng rộng gần bằng toàn bộ căn nhà của cô.
Sô pha, TV, loa, thảm, bàn trà, cần gì đều có, nhưng ngoài ra, chúng lại không một chút sức sống.
Sô pha bằng phẳng không một nếp uốn, TV cùng loa tựa như chưa từng được mở lên, vẫn còn nguyên màng bảo vệ khi xuất xưởng.
Còn bàn trà thì trống không, không hề có những đồ vật linh tinh vụn vặt như con dao gọt hoa quả hay cốc uống nước.
Bốn vách tường trong toàn bộ căn phòng không treo bất cứ thứ gì, quầy bar hay bệ bếp cũng cực kỳ sạch sẽ, không hề có dấu vết được sử dụng.
Tuy rằng chủ nhân căn nhà đã cực kỳ dụng tâm muốn trang hoàng nó giống như một căn nhà bình thường nhưng giả thì vẫn là giả, không có hơi người, không có sức sống, càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi nhìn càng thấy đáng thương.
Cảnh Nhã Diễm cởi giày, cẩn thận đặt ở cạnh cửa, sợ làm bẩn sàn nhà Bạch Bảo Đình.
Bàn là đâu?
Ánh mắt của Bạch Bảo Đình dán vào mắt cá chân của Cảnh Nhã Diễm.
Khớp xương mượt mà nhô ra, gân chân cũng tinh tế mềm dẻo, mỗi khi Cảnh Nhã Diễm cất bước gân chân căng ra hiện rõ hình dáng thon dài.
Bạch Bảo Đình nuốt nuốt nước miếng, không để ý nói:
Buồng vệ sinh.
Cảnh Nhã Diễm đi theo Bạch Bảo Đình về phía buồng vệ sinh, mở cửa ra bên trong là lớp kính mờ ngăn cách giữa các khu, đương nhiên không gian cũng rất lớn.
Cô chỉ tùy ý liếc mắt một cái cũng thấy được, bên trong chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng được đặt trên bàn rửa mặt.
Cha mẹ cậu không ở cùng sao?
Cho dù chỉ là ngẫu nhiên tới chơi?
Bạch Bảo Đình nhàn nhạt nói:
Ở cùng cha mẹ vui vẻ ư?
Cảnh Nhã Diễm bị câu hỏi của y làm khựng lại.
Cả nhà ở cùng một chỗ đôi khi rất phiến toái.
Từ nhỏ cô và Cảnh Tư Tịnh cũng thường cãi nhau ầm ĩ, một khi cáu kỉnh thì không ai thèm để ý tới ai.
Mà cha cô thì lại rất nghiêm khắc, cả ngày đều lớn giọng quát tháo, có đôi khi cô cảm thấy hít thở, hô hấp cũng là sai lầm.
Mẹ cô ở bên ngoài xã giao khi về thường xuyên say khướt, sau đó có lúc cha mẹ còn cãi nhau, đập vỡ đồ đạc, náo loạn tới gà bay chó súa.
Nhưng mỗi bữa cơm của cô đều là do cha cô tự tay làm, mỗi bộ quần áo cô đang mặc cũng là cha cô tự tay giặt.
Khi còn nhỏ cha mẹ sẽ cùng cô và chị gái đánh cầu lông, sẽ dạy cô và chị gái chạy xe đạp, cùng nhau chơi cả một ngày.
Cô hiểu biết từng thói quen của người trong nhà, biết sở thích của họ, khi tết nhất hay có lễ lạc gì, mọi người sẽ cùng chuẩn bị tạo bất ngờ cùng chia sẻ buồn vui, khi đó trong lòng thực ấm áp.
Cô cũng không thể nói rõ được cảm giác bây giờ của mình, cũng không thể trả lời rõ ràng câu hỏi của Bạch Bảo Đình, việc gì đều có hai mặt của nó.
Vì vậy cô trả lời qua loa trái lương tâm.
Cũng không vui lắm, một mình cũng thanh tịnh.
Bạch Bảo Đình cười:
Là cái kia, tôi thấy chú giúp việc đã từng dùng.
Người kia nhanh chóng kết thúc đề tài.
Cảnh Nhã Diễm đành phải kéo bàn là treo ở trong góc ra bên ngoài, cắm v.ào ổ cắm ven tường rồi treo đồng phục của Bạch Bảo Đình lên giá, sau đó duỗi tay thăm dò độ nóng của bàn là.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình rất tự nhiên dừng trên tay cô.
Tuy rằng thời tiết hiện tại càng ngày càng ẩm, những mầm xanh đã chậm rãi nhô lên nhưng nhiệt độ sáng sớm vẫn chưa tăng.
Cảnh Nhã Diễm đi xe đạp, lại đạp như lướt gió bay tới đây, mu bàn tay bị lạnh tới đỏ lên, da tay cô ẩn ẩn có những vết nẻ ngang doc.
Bạch Bảo Đình không nhịn được lải nhải nói:
Da tay cô còn thô ráp hơn so với mấy chú giúp việc nhà tôi.
Cảnh Nhã Diễm trợn trắng mắt:
Cậu nói chuyện cũng thật êm tai, có thể ngậm miệng vào hay không?
Cô thường thường không để ý tới việc đó, sau khi rửa mặt xong cũng chỉ bôi chút kem chống nẻ lên mặt, còn mu bàn tay thì căn bản không rảnh lo.
Nhưng hiện tại cô còn trẻ, sức đàn hồi và khôi phục rất nhanh, chờ khi thời tiết chuyển ấm, không khí ẩm ướt thì tự nhiên hết nẻ thôi.
Bạch Bảo Đình im miệng, y xoay người đi vào bên trong buồng vệ sinh, lúc đi ra y cầm theo một lọ tinh dầu.
Bạch Bảo Đình đi tới gần túm lấy tay Cảnh Nhã Diễm.
Cô hoảng sợ muốn rụt tay về, nói:
Cậu làm gì vậy?
Ngón tay Bạch Bảo Đình dùng sức, gắt gao nắm lấy tay Cảnh Nhã Diễm, không để cô đào tẩu.
Y vừa xịt một ít tinh dầu trong cái lọ bên ngoài toàn là tiếng Trung kia lên mu bàn tay của Cảnh Nhã Diễm vừa nói:
Dùng để bôi mặt, thôi bôi tạm đi.
Cảnh Nhã Diễm nuốt nuốt nước miếng, lông mi cô hơi run rẩy một chút.
Tuy rằng Bạch Bảo Đình nói "Bôi tạm" nhưng y lại không buông tay cô ra.
Ngược lại thành kéo cô lại càng gần hơn, y dùng lòng bàn tay xoa đều chỗ tinh dầu kia trên mu bàn tay cô, chậm rãi xoa xoa ấn ấn như đang giúp làn da cô hấp thu.
Cảnh Nhã Diễm thấy rất kỳ cục, nói:
Tôi còn phải là quần áo đó.
Bàn là gần đó đã phun ra hơi nước nóng bỏng, sương mù trắng ngà đã lan ra không khí, hô hấp của hai người đều mang theo chút ẩm ướt dầm dề.
Không cản trở đâu.
Bạch Bảo Đình xịt thêm tinh dầu lên hai mu bàn tay cô, nhìn những vết nẻ trên da thịt kia dần dần trở nên ẩm ướt mềm mại tinh tế thì rất vừa lòng, lại xoa nhẹ một phen.
Bỗng nhiên Cảnh Nhã Diễm hoàn hồn nhanh chóng rút tay mình ra.
Cô nhẹ cắn phần thịt bên trong má, đau đớn nhẹ nhàng truyền lại rất rõ ràng cũng làm cậu dần dần bình tĩnh lại.
Cô rũ mắt nghiêm túc sửa lại quần áo của Bạch Bảo Đình rồi dán bàn là hơi lên.
Hiệu quả thực sự rõ ràng, những nếp nhăn dúm dó rất nhanh được là phẳng.
Chợt nghiêm túc như này làm Cảnh Nhã Diễm có chút không thích ứng.
Thật ra Bạch Bảo Đình thật sự thật sự rất đẹp, hình dáng ngũ quan, còn có mặt mày mang theo chút khinh mãn bĩ khí, rất hấp dẫn người khác.
Cho nên tuy rằng y cuồng vọng, làm việc không kiềm chế, con người thoạt nhìn như vô tình nhưng vẫn có không ít Omega muốn y đánh dấu.
Yết hầu của Cảnh Nhã Diễm căng chặt:
Tôi thực sự có việc, không nhàn nhã như Bạch tiểu thư đâu.
Đáy mắt của Bạch Bảo Đình chợt loé lên chút thất vọng, nhưng ngay sau đó y ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời kiên định nói:
Không lâu đâu, chỉ nửa giờ thôi.
Cảnh Nhã Diễm nghĩ, ở thêm 15 phút cũng không được.
Nhưng không biết gì cái gì, có thể là nhìn thấy bộ dạng của người kia mà cô ma xui quỷ khiến đáp:
Thôi được rồi!
Hiện tại cô không có tinh lực tự hỏi về nhà ông Trác Hạc Hòa có bạo nộ hay không nữa, cô chỉ cảm thấy nhà Bạch Bảo Đình thật sự rất quạnh quẽ.
Bạch Bảo Đình cong môi:
Đi tới phòng tôi nhìn xem.
Cảnh Nhã Diễm vô ngữ.
Cô tới nhà của một người bạn học không quá quen thuộc, vị bạn học này còn là đại tỷ mà mỗi người trong trường đều kiêng kị.
Hiện tại cô lại được mời đi tham quan phòng của người này, rốt cuộc trừ bỏ phòng ngủ ra thì chỉ sợ những phòng khác đều trống rỗng đi, có gì để xem đâu.
Bạch Bảo Đình đẩy cửa ra, đập vào mặt Cảnh Nhã Diễm là chiếc giường khổng lồ ở giữa gian phòng bên trên là chiếc chăn màu xanh da trời bị cuốn lại lung tung rối loạn, còn có mấy chiếc gối đầu xiêu xiêu vẹo vẹo nằm chỏng chơ ở mép giường.
Trên tủ đầu giường.....!Bên chiếc đồng hồ báo thức là một cái ly tự sướng.
Mô phỏng XXX của Omega, còn rất giống.
CMN~~!
Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng rời mắt, lạnh mặt, xoay người muốn đi ra ngoài.
Bạch Bảo Đình lại cười nhạo một tiếng, duỗi cánh tay dài ngăn cô lại.
Này, đây là nhu cầu si.nh lý bình thường có được không, đừng nói với tôi là cậu chưa từng nhé.
Bạch Bảo Đình bất đắc dĩ nói.
Cảnh Nhã Diễm mặt đỏ tai hồng không nhịn được chửi ầm lên:
Mẹ nó, ban ngày ban mặt, lại để bên ngoài như vậy, không phải mới dùng qua đó chứ?
Đương nhiên cô cũng có nhu cầu, rốt cuộc đã tuổi này rồi, mặc kệ là Alpha hay Omega đều đang ở giai đoạn tinh lực tràn đầy nhất.
Omega sẽ có kỳ động d.ục, nhưng hiện tại đã có thể uống thuốc để khống chế.
Alpha cũng sẽ có kỳ xao động, hay kỳ hưởng ứng, nhưng mà cái này không cần phải khống chế, chỉ cần hít vào một ít tin tức tổ của Omega thì lý trí có thể chiến thắng nhu cầu.
Bạch Bảo Đình chớp chớp mắt nói:
Tôi lại không nghĩ rằng để cô đi vào.
Nhu cầu cấp bách của Cảnh Nhã Diễm bây giờ là nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Cô hít sâu một hơi rồi vỗ cánh tay của Bạch Bảo Đình ra:
Bỏ ra.
Bạch Bảo Đình lại nửa dỗ dành nửa ngăn cản:
Được rồi, ai bảo đôi mắt cậu lại tìm trọng điểm như vậy chứ, không phải bảo cậu vào xem cái kia.
Cảnh Nhã Diễm: "..."
Mẹ nó, giờ trách cô sao?
Thứ đồ chơi