Ông Hứa Thuần Ý vụng một cái tát làm cho tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.
Theo lý thuyết thì mấy vị cảnh sát ở đây hẳn là nên ngăn đón lại phụ huynh đang xúc động như này, nhưng vì vị phụ huynh đây lại là cấp trên, bọn họ cũng không dám khuyên.
Ngay cả vị đại tỷ trường giáo dưỡng kia cũng sợ hãi tới mức rụt cổ lại.
Bạch Bảo Đình bị đánh, đầu nghiêng sang một bên, theo bản năng đôi mắt nhắm chặt lại, lông mi nồng đậm đan xen với nhau tạo bóng ma ở sâu trong đáy mắt.
Y không rên một tiếng, sau khi hứng trọn cái tát này y nâng tay lên, muốn chạm vào làn da đau đớn bỏng rát kia một chút nhưng bàn tay mới nâng lên một nửa thì dừng lại buông xuôi xuống.
Y mở mắt ra, ánh mắt trở nên đạm mạc rất nhiều.
Chẳng sợ ánh nhìn hướng về ông Hứa Thuần Ý mà ánh mắt như xuyên qua thân thể ông, nhìn về phía nơi nào xa xôi lắm.
Thầy Chu Quang Kiệt lẩm bẩm nói:
Cha...Cha của Bạch Bảo Đình a, ngài đừng quá xúc động
Thầy cũng rất tức giận khi Bạch Bảo Đình kéo theo mọi người đi gây chuyện, nhưng bình tĩnh xem xét thì Bạch Bảo Đình rất nghĩa khí, không nhịn được khi Omega của trường bị vũ nhục mới dẫn người đi xả giận.
Chuyện này đích xác là nên giáo dục lại, nên dẫn đường nhưng tuyệt đối không phải dùng phương thức như thế này.
Ông Hứa Thuần Ý lạnh như băng nói:
Thầy Chu, đúng không? Thầy không cần phải xen vào, con gái của tôi thì tự tôi sẽ giáo dục.
Thầy Chu bị ông chặn họng không còn lời nào để nói.
Ông Hứa nhét tay vào trong túi áo khoác, đứng thẳng tắp, trầm giọng nói:
Ta nhớ rõ là lần trước ta đã nói với con, không cần dùng những hành động ấu trĩ như thế này.
Bạch Bảo Đình nhún vai, lười nhác cười:
Tùy tiện đi.
Ngay cả lời giải thích Y cũng không muốn nói.
Y sớm biết rằng, ông Hứa sẽ tới hung sư vấn tội, toàn bộ hậu quả y đã suy xét qua, vì vậy không có gì đáng sợ hết.
Mà trước kia cũng không phải chưa từng trải qua những việc như thế này.
Ông Hứa Thuần Ý hít sâu một hơi, cơ bắp trên mặt nhẹ nhàng run lên.
Nếu không phải có nhiều người ở đây ông thật sự muốn tặng thêm cho Bạch Bảo Đình một cái tát nữa.
Thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì thì cũng phải có hạn độ chứ, năm lần bảy lượt gây chuyện như thế này, khiêu chiến quyền uy của ông, làm ông mất mặt trước cấp dưới như vậy.
Ông thật sự hoài nghi đây có thật là con gái ruột của mình hay là oan gia đầu thai tới báo thù.
Ông Hứa:
Con dùng thái độ như này cho ai xem? Con đánh người ta ra nông nỗi này, con còn có lý hay sao!
Ông chỉ vào ả đại tỷ đang chật vật đứng bên cạnh, ả này lúng túng cúi đầu.
Ả vốn dĩ cho rằng Bạch Bảo Đình là khối xương cứng, nhưng trước khí tràng của cha mình thì Bạch Bảo Đình có rắm cũng không dám thả.
Đột nhiên Cảnh Nhã Diễm nói:
Bác à, bác hiểu lầm Bạch Bảo Đình rồi, người đánh là cháu, không quan hệ gì tới Bạch Bảo Đình cả.
Cô khăng khăng đi tới, đẩy ả đại tỷ đang co rúm sang một bên, đứng bên người Bạch Bảo Đình.
Ông Hứa cẩn thận đánh giá Cảnh Nhã Diễm.
Đứa nhỏ này nhìn qua thật thanh tú và ngoan ngoãn, mặt mày dịu ngoan, làn da trắng nõn, ánh mắt kiên nghị chân thành tha thiết, thanh âm nói chuyện nhỏ nhẹ, chậm rãi, quy củ, trong lời nói cũng có thể nghe được sự tôn trọng đối với mình.
Đứa nhỏ này hoàn toàn không giống người có thể đánh người khác ra thế kia được.
Ông Hứa dời ánh mắt đi, không nóng không lạnh nói:
Được rồi, con gái ta có đức hạnh gì, ta đều biết, cháu không cần thay nó nhận lỗi.
Điều khác không nói nhưng nhân duyên của Bạch Bảo Đình cũng không tồi.
Ông Hứa cũng biết, bên người y có một đám tỷ muội không phân biệt lớn nhỏ, thường che chắn nhận lỗi thay trước mặt ba mẹ chúng.
Mặt Cảnh Nhã Diễm nghẹn tới mức đỏ bừng:
Thật là cháu.
Bạch Bảo Đình nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Cảnh Nhã Diễm, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
Này, được rồi, tôi còn cần cậu che chở sao.
Cảnh Nhã Diễm vừa nhấc mắt đã thấy được dấu tay hằn trên gương mặt Bạch Bảo Đình, một vệt đỏ phồng lên từ đuôi mắt xuống má, suýt chút nữa là chạm vào måt.
Ngón tay Bạch Bảo Đình khô ráo lại ấm áp, nhưng không mang lại sự an ủi cho cô.
Vành mắt Cảnh Nhã Diễm dần đỏ lên.
Thầy Chu Quang Kiệt vội vàng giải thích:
Đây là lớp trưởng lớp chúng tôi, bình thường nằm trong top 40 của trường, có quan hệ không tồi với Bạch Bảo Đình.
Vậy à!
Ông Hứa vừa nghe đứa nhỏ kia học tập tốt, lại là lớp trưởng, ánh mắt nhìn Cảnh Nhã Diễm càng thêm ôn hòa hơn.
Cảnh Nhã Diễm hung hăng cắn mô.i dưới, làn da khô nứt yếu ớt dần dần chảy ra chút tơ máu.
Cô liế.m một cái, trong miệng toàn là vị rỉ sắt mằn mặn.
Em là lớp trưởng, còn thuộc Top 40 đi nữa thì cũng không chút quan hệ tới việc em đánh người.
Cô vừa dứt lời, cổ hơi gồ lên, đột nhiên cô duỗi tay kéo cổ áo đồng phục của mình.
Đây là vết thương vừa rồi lúc động thủ để lại.
Cổ áo đồng phục rộng thùng thình lại mở lớn, cô vừa kéo ra thì lộ ra nửa cái bả vai.
Mạch đập của cô nhảy rất nhanh, làm cho làn da trắng nõn tinh tế ở cổ cũng run rẩy theo, mạch máu màu xanh lá dưới làn da mỏng manh bị ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, lộ ra hình dáng hoàn chỉnh.
Bờ vai của cô cũng không được coi là rộng lớn, nhưng đường cong thật sự lưu sướng, xương quai xanh tinh tế gồ lên như một nét vẽ từ cổ tới vai.
Trên vai cô có một khối máu bầm đỏ sậm dưới làn da nhìn thấy mà ghê người, nhưng ứ thanh chưa có lan ra, vẫn còn sưng lên hiển nhiên là vết thương mới.
Nơi này cũng có.
Cảnh Nhã Diễm dứt khoát vén lên chiếc áo đồng phục, phần xương sườn lộ rõ, nơi này cũng có vết thương khi dây dưa với ả đại tỷ kia, hiện tại chỗ này đã đau tới tê dại, không còn cảm giác.
Cậu làm gì vậy?!!
Bạch Bảo Đình gầm nhẹ, y tức giận gạt tay cô ra, lại quần áo cô, còn thay cô đóng lại khuy áo.
Cảnh Nhã Diễm mặc y bài bố, rồi lại cố chấp nhìn về phía ông Hứa Thuần Ý:
Cho nên không phải Bạch Bảo Đình, mà là cháu.
Làm trò mất mặt xốc quần áo trước nhiều người như vậy, cho người khác xem vết thương của mình đối với cô mà nói thật sự thẹn thùng tới hận không thể chui xuống khe đất.
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên, từ cổ tới tận mang tai.
Thầy Chu Quang Kiệt hút một hơi khí lạnh, ngây ngốc nhìn Cảnh Nhã Diễm.
Ông Hứa Thuần Ý cũng có chút sửng sốt.
Đánh nhau mà không liên quan tới Bạch Bảo Đình quả thực là thiên phương dạ đàm.
Ông Hứa cứng rắn nói:
Dù nó không đánh thì sự việc cũng quan hệ tới nó!
Theo bản năng ông xoa xoa ngón tay, cái tát của cơn thịnh nộ vừa rồi thật sự có chút nặng.
Không khí trở nên xấu hổ, thầy Chu Quang Kiệt ậm ừ nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là đồng chí cảnh sát nhân dân tới giải vây.
Cục trưởng Hứa, nếu bọn nhỏ đã biết sai và viết kiểm điểm rồi thì cũng nên cho qua đi ạ, nhanh chóng cho bọn nhỏ về nhà ăn cơm đi.
Ông Hứa tới tất nhiên là để đón người, đương nhiên cô ta không dám ngăn đón.
Nhưng ông