Sau khi chườm đá, Bạch Bảo Đình còn muốn bôi thuốc mỡ hoạt huyết tan máu bầm nhưng bị Cảnh Nhã Diễm ngăn lại.
Hương vị của thuốc mỡ kia quá nồng, vừa mở nắp ra thì cả nhà đều ngửi thấy, nếu cô bôi thì nhất định ông Trác Hạc Hòa sẽ phát hiện, đến lúc đó thì không thể gạt được việc đánh nhau rồi.
Đối với điều này, Bạch Bảo Đình tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Y vừa mới phát hiện y nguyện làm một vị bác sĩ cứu thương của mình còn chưa kịp thời phát huy thì đã bị bóp ch.ết từ trong trứng nước.
Bác sĩ Bạch Bảo Đình lưu luyến không rời:
Cho tôi một cơ hội đi, tôi muốn làm người tốt.
Cảnh Nhã Diễm lười nghe y nói tào lao cho nên nhanh nhẹn kéo quần áo mặc vào:
Hai túi rác của bác hàng xóm đang chờ cậu đó.
Bạch Bảo Đình vẫn ồn ào nói:
Ở lại thêm chút đi, gấp cái gì chứ.
Y giả vờ ngăn đón Cảnh Nhã Diễm, nhân thể vòng Cảnh Nhã Diễm vào trong lòng ngực, với thân cao và chiều dài cánh tay này của y, có thể nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Nhã Diễm.
Nhưng y cũng không quá cấp bách mà rất cẩn thận thử một chút, nhè nhẹ ôm lấy Cảnh Nhã Diễm một chút.
Cậu đừng náo loạn nữa, Bạch Bảo Đình!
Cảnh Nhã Diễm ngồi xổm xuống, né tránh cánh tay của Bạch Bảo Đình, cô nhanh nhẹn sửa sang lại quần áo, không cho người kia có một giây cơ hội gây rối nào.
Lần đầu tiên cô mặc quần áo nhanh chóng như vậy cơ hồ có thể khiêu chiến kỷ lục Guinness.
Chậc.
Bạch Bảo Đình thở dài.
Cảnh Nhã Diễm hít hít mũi, tựa hồ như hương vị thuốc ức chế trên người cô lại phai nhạt, có lẽ là bị khăn bông chườm lạnh lau đi không ít.
Cô giơ tay về phía Bạch Bảo Đình nói:
Cậu lại cho tôi mượn thuốc ức chế phun một chút.
Bạch Bảo Đình lấy bình thuốc ức chế mùi xạ hương kia ném cho cô.
Bình này hiệu quả rất mạnh, còn ảnh hưởng tới lỗ chân lông, cậu phun nhiều như vậy làm gì?
Cảnh Nhã Diễm nói dối:
Dễ ngửi.
Thật ra cô cần loại có hiệu quả mạnh, chỉ có loại như vậy mới có thể ngăn cản được sự phản ứng của tuyến thể tâm linh trong cô đối với Bạch Bảo Đình.
Bạch Bảo Đình:
Cậu thích thì tôi đưa cho cậu một lọ nhé?
Cảnh Nhã Diễm:
Không cần, nhà tôi vẫn còn.
Bạch Bảo Đình:
Khách khí với tôi làm gì chứ.
Cảnh Nhã Diễm mặc lại áo đồng phục, nhìn thoáng qua vết rách nhỏ bị xé kia, thấp giọng nói:
Được rồi, tôi phải về.
Cô lại cầm di động lên, mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Cô vẫn luôn không chú ý, có thể là nó đã tự động tắt máy lúc Bạch Bảo Đình chườm đá cho cô.
Hiện tại, cô căn bản không biết Cảnh Tư Tịnh có phản hồi lại tin nhắn của mình hay không, chị có an toàn về nhà hay không.
Tâm tư của Cảnh Nhã Diễm có chút trầm xuống.
Tôi đưa cậu về.
Bạch Bảo Đình đi theo Cảnh Nhã Diễm ra cửa.
Cảnh Nhã Diễm dừng chân lại, liếc mắt nhìn quét y một cái:
Không cần, tôi còn về trường lấy cắp sách.
Hôm nay cô có bài tập còn chưa làm xong, về nhà còn phải làm bài.
Bạch Bảo Đình lại ra vẻ đương nhiên nói:
Tôi cũng về trường lấy cặp sách nha.
Cảnh Nhã Diễm nhướng mày, tràn đầy nghi hoặc hỏi:
Cậu lấy cặp sách làm gì?
Tôi có bài tập còn chưa làm xong đâu.
Bạch Bảo Đình chẳng biết xấu hổ, còn thẳng thắn trả lời như vậy.
Cảnh Nhã Diễm:
....!Cậu nói ra lời này không thấy đỏ mặt hay sao?
"Chậc."
Bạch Bảo Đình ỷ vào chiều cao của mình, duỗi tay xách xách lấy cổ áo của cô, còn ra vẻ giáo dục nói:
Bạn học à, hiện tại lá gan của cậu rất lớn nha, có biết đang nói chuyện với ai không?
Cảnh Nhã Diễm trợn trắng mắt, mặc kệ cổ áo bị y túm, cứ như vậy kéo Bạch Bảo Đình tới cửa nhà rồi đi giày.
Trong tiểu khu vẫn u tĩnh trước sau như một, nhưng bóng đêm tựa như càng thêm thanh triệt, cũng có lẽ là do tâm tình của cô tốt hơn.
Cảnh Nhã Diễm nhìn thoáng chiếc đồng hồ trên tay, đã gần 8 giờ, thêm một chút nữa là thời gian năm 3 tan học.
Cô không có thời gian để trì hoãn nữa, cho nên bước nhanh đi về phía trường học.
Bạch Bảo Đình lại ỷ vào đôi chân dài của mình, sải bước dài hơn so với cô, đi phía trước còn kích thí.ch cô.
Nhanh lên nha, anh hùng nhân dân của lớp A5.
Cảnh Nhã Diễm phải chạy lên hai bước mới vừa lúc đuổi kịp y, nhưng người kia lại đẩy nhanh tốc độ, Cảnh Nhã Diễm không chịu thua, cũng chạy đuổi theo.
Hai người như kẻ điên chạy như bay suốt quãng đường tới trường, cuối cùng khi vào trường, mỗi người còn dựa vào cây cột mà thở dốc.
Cảnh Nhã Diễm vừa thở d.ốc vừa che lại xương sườn.
Đại gia ơi, tôi là bệnh nhân đó!
Đau đớn vừa mới tiêu giảm một chút giờ lại trở nên kịch liệt, Cảnh Nhã Diễm cắn răng, dùng lòng bàn tay xoa xoa xương sườn.
Bạch Bảo Đình thò qua, chột dạ nói:
Tôi nhìn xem.
Y làm bộ muốn s.ờ s.ờ ngực Cảnh Nhã Diễm, cô hoảng sợ, vội vàng né tránh.
Đây là ở trường học, mặc dù là thời gian tan học, nhưng vẫn có camera theo dõi.
Nhà trường quy định rất nghiêm về việc học sinh kết giao thân thiết với nhau, nếu bị phát hiện nghiêm trọng nhất là sẽ bị xử lý buộc cho thôi học.
Đối với Giang thiếu gia thì không có nỗi lo về sau nhưng cô thì không thể được.
Nhưng mà Cảnh Nhã Diễm không chú ý, nơi cô và Bạch Bảo Đình đang dựa vào kia là cây cột đầu tiên trước bậc thang của đại sảnh.
Cây cột này được xưng là thánh địa tình yêu, là nơi hẹn hò thường xuyên của các Omega phía nam và các Alpha phía bắc, chính diện của cây cột này có gắn camera theo dõi nhưng phía sau của nó lại là một góc chết được trời ưu ái, vài cặp đôi không nhịn được đều hẹn hò hôn môi hay đánh dấu hoặc làm chút gì đó tránh ở phía sau cây cột này.
Cảnh Nhã Diễm cũng không phải muốn làm chút gì đó với Bạch Bảo Đình, cho nên hai người bọn họ đều thoải mái hào phóng mà đứng ở chính diện của cây cột.
Nhưng mà lúc xô đẩy đùa giỡn, Cảnh Nhã Diễm ẩn ẩn nghe thấy có nam sinh kinh hô lên.
A a a a a muốn đánh dấu đúng không?
Bạn thụ kia không quá tình nguyện đâu, tay bạn công không thành thật kìa á!
Tôi thích cưỡng chế nha!!! Làm nhanh lên!
S.ờ vào eo rồi kia! Giống như một chú mèo con bị một con hồ lớn ấn vào cây cột mà.....
Cảnh Nhã Diễm: ".: "...."
Công tử ơi, có thể làm khán giả nhưng đừng để đương sự nghe thấy có được không hả.
Cô xấu hổ đến nỗi dựng thẳng cổ áo lên, che khuất mặt, đẩy Bạch Bảo Đình ra, chạy lên tầng.
Bạch Bảo Đình bị cô đẩy tới lảo đảo nhưng không có tức giận, chỉ bất đắc dĩ nhún vai rồi bước nhanh chân theo lên.
A a a a a a, bạn thụ thật thẹn thùng!
Chiều cao của hai người thật xứng đôi, cách xa quá không thấy rõ mặt lắm.
Có thể là lớp nào đó của năm 3 đi, có chút đói khát trước khi thi đại học.
Đúng vậy, trước khi thi ôm ôm ấp ấp một