Mưa nhỏ dưới bầu trời khiến toàn bộ hẻm Thanh Xuyên trở nên ướt nhẹp, trong không khí lộ ra hơi sương mờ mịt.
Du Lệ đi cẩn thận trong ngõ nhỏ cũ, đường ngõ nhỏ gập ghềnh, sạch sẽ, ven đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ít nước tiểu, hơi không cẩn thận chút sẽ bị dẫm vào ngay.
Cô dùng hai tay vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp, lau nước dính trên mí mắt, khóe mắt lóe lên lơ đãng nhìn thấy trong góc tối đột nhiên xuất hiện một luồng sương mù đen nhạt luẩn quẩn, du hồn phiêu phiêu lãng lãng, không chút ý thức, đang tò mò thăm dò thế giới chung quanh.
Đột nhiên quay đầu nhìn qua thần sắc bình tĩnh nhìn đám sương mù đen xuất hiện đột ngột kia.
Màn sương đen đó dường như không chịu nổi ánh mắt nóng rực của cô, gần như khó phát hiện ra run rẩy, rồi cứ cuộn tròn lại thành đống trong góc tối, nhanh chóng biến mất.
Đi mãi trong hẻm nhỏ chừng mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng đi tới một cánh cửa hộ gia đình tận cuối ngõ nhỏ.
Cánh cửa lớn đã cũ, ván cửa bị dấu vết năm tháng ăn mòn, bong tróc ra từng mảng, khóa đồng rỉ sét, loang lổ, không chịu nổi gánh nặng nữa, Du Lệ thậm chí còn chẳng lấy chìa khóa, duỗi tay đẩy nhẹ cánh cửa một cái đã ra rồi.
Đây là cái nơi mà đến kẻ trộm cũng không thèm muốn tới nữa.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng tối tăm, mắt phải một lúc lâu mới thích ứng được, rồi thấy cách bố trí trong phòng, có bóng người ngồi trên chiếc ghế dựa đang bập bênh.
“Bà Cô à, sao không bật đèn lên ạ?” Du Lệ vừa nói vừa sờ soạng mở đèn.
Tiếng tách vang lên, ánh đèn mờ nhạt sáng lên, không rõ vì con đường không ổn hay có gì đó khác mà ánh đèn cứ lập lòe một lúc, mãi rồi mới sáng lên.
Sau khi đèn sáng, cũng làm lộ ra bóng người ngồi trên ghế bập bênh. Đây là một bà lão đã già cả, tóc trắng xóa.
Bà lão nằm yên tĩnh trên chiếc ghế bập bênh cũ, mí mắt sụp xuống, không chớp, cứ như đã ngủ rồi, như thể bà lão đã không còn sống nữa.
Du Lệ lại cất tiếng gọi Bà Cô lần nữa, vẫn không nghe thấy đáp lại, cẩn thận đi qua sờ, sờ sờ tới tay bà lão, thấy lạnh băng.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, thò tay ra để trước mũi bà lão, cũng không cảm giác được hơi thở. Cô mở miệng lại gọi “Bà Cô à” lần nữa, thấy khuôn mặt bà lão vẫn bình tĩnh an giấc ngàn thu, định bấm điện thoại gọi xe cứu thương…..
“Ai đó?” Bà lão đột nhiên cất tiếng.
Du Lệ, “….”
Bà lão trong ánh mắt nhìn của cô, chậm rãi mở to mắt, nếp nhăn hằn sâu trên mặt đã thể hiện rõ tuổi cao của bà lão.
Mí mắt bà lão sụp xuống, híp mắt nhìn người trước mặt, rồi chậm rãi cười tươi lên, “Là Tiểu Lệ Chi đó à, cháu đến rồi sao?”
Du Lệ ậm ừ bảo, “Cháu không đến, một mình bà nằm ở đây nhỡ xảy ra chuyện gì chẳng ai biết cả đó”
Bà lão thò tay ra đập cô, “Đi đi đi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bà lão ta đây chẳng phải sống rất tốt đó sao? Cháu đừng có già mồm, ta rất tốt, không cần cháu tự mình chạy về đâu”
Du Lệ càng nghe càng thấy không ổn, thấy bà lão không sao, thì yên tâm, ném hai túi đồ xuống, xắn tay áo lên thu dọn phòng.
Trong phòng nhanh chóng phát ra âm thanh lục cục, lanh canh, khiến không gian yên tĩnh cổ xưa có mấy phần sức sống, đám sương mù bên ngoài cũng loãng đi mấy phần.
Cô vô cùng cần mẫn thu dọn sạch sẽ nhà cửa một lượt, rồi tiện thay một số đồ điện nhỏ như thay bóng đèn cháy, lấy búa ra gõ gõ đập đập, sửa sửa một cái chân ghế dựa gãy, mãi cho đến khi căn nhà cổ xưa ấy trở nên rực rỡ hẳn, mới lấy khăn ra lau mồ hôi.
Mấy sợi tóc nhỏ bết mồ hồi bên má, lúc này cô cũng chẳng phải bình hoa nữ thần của giới giải trí gì nữa, mà chỉ là một người bình thường sinh hoạt bình thường mà thôi.
Ghế bập bênh cứ lắc lư một lúc, bà lão nằm dựa trên đó cứ cười ha hả nhìn. Tiếp đó Du Lệ lại đi nấu ăn, rồi gọi bà lão lười biếng nằm ở chỗ đó ra ăn cơm.
Du Lệ nói thẳng thừng, “Có thể ăn được là tốt rồi, ngày thường cháu đóng phim, quảng cáo, vội vàng kiếm tiền nuôi bà, đâu có thời gian nào mà học chứ? Nhưng cháu lại biết một người, anh ấy lợi hại lắm, làm gì cũng ăn ngon, tiếc là Bà Cô quá già, lại chẳng chịu ra ngoài, nếu không bà cũng có thể đi nhà anh ấy làm khách, nếm thử tay nghề nấu ăn của anh ấy đi ạ”
“Ai hả?”
“Anh ấy tên Hề Từ, là chồng bạn thân Úc Linh của cháu, đẹp trai, làm việc nhà rất giỏi, thật sự là một người đàn ông tốt…”
“Có tốt cũng không phải là người đàn ông của cháu”
Bà Cô cắm mạnh một dao vào.
Du Lệ: “…..” Thế mà cô nghẹn lời không bác lại nổi.
Cơm nước xong, Du Lệ xem giờ nói với bà lão, “Bà cô à, cháu phải đi rồi”
Bà cô nằm thoải mái trên ghế bập bênh, mãi một lúc sau mới nói chậm rề rề, “Lại định đi đâu hả?”
“Ngày kia chắc có lẽ phải ra nước ngoài, hiện giờ cháu đang chuẩn bị phát triển ở nước ngoài ạ”
Bà lão cứ lắc lư thân mình, đột nhiên moi ở phía sau móc ra một cái hộp đưa cho cô.
“Đây là gì ạ?’ Du Lệ tò mò hỏi.
Tay cầm hộp lớn, không rõ làm bằng chất liệu gì, cầm vào tay hơi nặng xuống, trên mặt hộp khắc hoa văn gì không rõ lắm, nhìn như thực vật, lại như hoa văn động vật nào đó, khó mà hình dung ra nổi, toàn bộ cái hộp lộ ra cũ kỹ.
Đôi môi khô quắt của bà lão mở ra, nở nụ cười tinh tế, “Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Du chúng ta, chỉ truyền nữ không truyền nam! Cháu lớn rồi, bà cũng nên truyền lại nó cho cháu”
Du Lệ nhìn bà lão hoài nghi, không tin cho lắm.
Trên hộp có khóa, dưới chỉ dẫn của bà lão, Du Lệ cuối cùng cũng mở được cái hộp ra, phát hiện trong hộp không có bảo bối gì hết, chỉ có một thứ đồ như khuyên tai cột dây buộc tóc, lại giống như một mặt ngọc đen nho nhỏ, lại giống như một chiếc vảy của động vật nào đó, trên mặt có khắc hoa văn màu đỏ kỳ quái.
Cô đưa tay ra sờ, hơi lạnh thấm vào, nhưng rất xúc cảm…
“Giống y chang hai đồng tiền ở quán vỉa hề bên đường quá, có thật là bảo vật gia truyền của nhà họ Du chúng ta không ạ?” Du Lệ có vẻ nghi ngờ.
Bà Cô thấy thế tức giận muốn đánh cô. Sợ bà
lão tức, cô vội nói nhanh, “Cháu biết rồi biết rồi, cháu sẽ giữ gìn bảo quản thật tốt, sau này sẽ truyền cho đời sau ạ”
Lúc này bà lão mới vui lên chút, dặn dò, “Nhớ đó, chỉ truyền nữ không truyền nam, sau này sinh con gái, thì gọi là Tiểu Bình Quả, rồi truyền thứ đó cho Tiểu Bình Quả.
Du Lệ nhìn bà nghẹn lời, “Sinh trai hay gái không do phụ nữ quyết định đâu bà ơi”
“Vậy thì cháu tìm một người đàn ông mà sinh ra Tiểu Bình Quả đi” – Bà Cô nói tự nhiên.
Ha, đến tên cũng định sẵn cho nó rồi.
Phụ nữ họ Du đều đặt tên theo trái cây, cái gì cũng muốn có một chữ Chi, từ nhỏ bị người lớn gọi là Tiểu Lệ Chi” cho đến lúc lớn, Du Lệ cảm thấy rất hổ thẹn.
“Đây là sứ mệnh nhà họ Du chúng ta, tìm một người đàn ông có thể sinh con gái, sinh ra con gái rồi thì truyền thừa cho nó” Bà Cô cứ lải nhải hoài.
“Nếu không sinh được thì phải làm sao ạ?’ Du Lệ tò mò hỏi.
Cô Bà liếc mắt nhìn cô một cái, dùng một giọng điệu chán ghét bảo, “Cháu chắc không phải không có mắt mà tìm một người đàn ông vô sinh đó chứ? Vậy thì tìm người thứ hai đi, hiện giờ thanh niên ai chẳng thế, ly hôn rồi thì còn có tập hai, tập ba, không sao, cháu không cần cứ treo cổ mãi trên một cành cây đâu (Ý là một chồng đó)”
Du Lệ, “……” Bà lão nói rất sảng khoái.
“Vậy nếu là con trai thì sao ạ?” Du Lệ lại càng tò mò.
“Đợi lúc nào cháu sinh ra con gái, kiểu gì cũng có con gái thôi” Cô Bà không để bụng đáp, “Ông nội cháu là một người không có bản lĩnh, chỉ sinh được có ba cháu, may là ba cháu tranh đua mới sinh ra một Tiểu Lệ Chi như cháu đó”
“Nhưng Quả Vải cũng không thể sinh ra được Tiểu Bình Quả chứ ạ…” Du Lệ thì thầm.
“Cháu nói gì?”
“Dạ không có gì ạ”
Sau khi truyền chi bảo gia truyền cho đời sau xong, Cô Bà phất tay đuổi người.
Du Lệ bĩu môi, lấy hai đồng tiền “Chi bảo gia truyền” vỉa hè ra nhét lại vào hộp rồi định rời đi.
Đi tới cửa, quay đầu nhìn lại lại thấy Cô Bà đã nằm lại trên ghế bập bênh, nhắm hai mắt lại, bộ dạng an tường bình tĩnh, cứ như làm xong tâm nguyện, rồi không còn vướng bận gì nữa.
Bà lão đã quá già rồi, bà có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù có một ngày khi cô trở về, đột nhiên phát hiện ra bà lão không còn nữa, cũng sẽ không bị sốc, mà chỉ đau lòng như cũ thôi.
Nghĩ đến gì đó, cô lộn trở lại, nói với bà lão, “Cô Bà à, cháu đón bà đến ở cùng cháu, một mình bà cháu không yên tâm ạ”
Bà lão sụp mí mắt a một tiếng, “Cháu nói gì hả? Bà nghe không rõ!”
Du Lệ, “….”, Thật hay mà, lại giả vờ câm điếc với cô.
Du Lệ nhìn bà lão giả vờ, biết là không đồng ý, đành thở dài.
Thực tế, vào lúc cô có khả năng mua được nhà ở, cô cũng đã tới đây để đón bà lão nhưng bà lão vẫn không chịu đồng ý, cứ muốn ở lại chỗ này, đây là mệnh của bà lão.
Không ép nữa, cô cất tiếng chào bà lão một cái, rồi thật sự rời đi. Lúc ra tới cửa mưa đã tạnh.
Tuy đã là sau giờ ngọ, nhưng ngõ nhỏ quá sâu, ánh mặt trời ít khi tiến vào tận nơi, ngõ nhỏ tối tăm mờ mịt, phảng phất như có yêu ma quỷ quái xông ra, một đám sương mù đen bất quy tắc đột nhiên xuất hiện, trong đám sương đen như xuất hiện đôi mắt đỏ.
Nhìn tình cảnh ấy, vô cùng quỷ dị, cũng vô cùng dọa người.
Lúc này số lượng sương đen rất nhiều, nhiều đến mức khiến cô hơi kinh ngạc
Tuy thích ồn ào, cũng thích tám chuyện, nhưng trước tiên phải bảo đảm mạng mình an toàn tuyệt đối đã. Hiện giờ loại đồ vật quỷ dị này xuất hiện số lượng quá nhiều, Du Lệ cũng không dám lấy tính mạng mình ra mạo hiểm, quyết định chạy nhanh rời đi.
Tiếc là tuy chân cô nhanh, nhưng vẫn bị đám sương đen quấn lên.
Lần này sương đen đến nhanh, trong nháy mắt đã tối đen, thò năm ngón tay ra cũng không thấy, cứ như đang từ ban ngày lập tức chuyển sang tối vậy.
Du Lệ lấy lại bình tĩnh, sờ soạng trong bóng đêm tìm đường ra. Nhưng lần này số lượng sương đen quá nhiều, phạm vi khuếch tán quá lớn, muốn tìm đường ra cũng không đơn giản chút nào.
Ống quần và tay áo căng thẳng như bị thứ gì đó túm được.
Du Lệ giãy giụa, đập một cái lên thứ đồ đang kéo tay áo cô đi, đụng phải thứ đồ lạnh băng, mặt trên như là vảy động vật nào đó vậy. Thứ đồ vật kia lúc bị đập, phát ra tiếng rít chói tai, tựa như tiếng quỷ, lọt vào tai khiến người ta theo bản năng muốn bịt chặt tai lại.
Thân thể càng ngày càng nặng, không cần nhìn cô cũng biết thân thể mình bị vô số đồ vật kéo xuống khiến cô bước từng bước khó khăn.
Đang lúc cô cau mày, suy nghĩ tìm cách giải thoát, có một bàn tay xuyên qua màn sương đen, túm lấy tay cô, kéo cô về phía trước……
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện