Du Lệ dùng ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn họ, cả hai bị cô nhìn đến mức thấy hơi khó hiểu, thì nghe thấy cô nói, “Tôi không rõ”
“Thật sao?” Nydia có vẻ không tin lắm.
Trên nét mặt anh tuấn của Bá Ân ngập tràn chân thành, điều này khiến anh ta thoạt nhìn khá mê người, anh ta mỉm cười bảo, “Tiểu thư Anita, chắc cô mới từ rừng rậm trở về đúng không? Thật không thấy cái gì sao ạ? Hay không muốn cho chúng tôi biết?”
Vẻ mặt Nydia cũng ngập tràn nóng bỏng nhìn cô.
Trong cái nhìn của cả hai, Du Lệ chậm rãi nói, “Vì sao hai người lại thấy là tôi biết thế hả?”
Thần sắc cả hai cứng đờ, Nydida miễn cưỡng cười cười, đáp, “Thế không phải cô mới từ rừng rậm về đó sao?”
Du Lệ nói, “Đúng thế, nhưng tôi chẳng thấy gì hết, nên đã về ngay”
Tuy không nhìn ra là cô có lừa họ hay không, nhưng nói thì đã nói rồi, nếu còn dây dưa nữa, ngược lại có vẻ hơi vội, cũng khiến người ta thấy phản cảm.
Nydia biết bọn họ quá nóng vội, cuối cùng họ cũng chẳng có liên quan gì với Anita cả, dù đều là những kẻ tham dự trò chơi, nhưng cô cũng không cần dựa vào họ, cũng không cần tìm người để hợp tác mà thuận lợi thông quan, Anita chẳng có nghĩa vụ để giúp bọn họ gì hết.
Tuy đã rõ thế, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng mình, người ta sẽ thấy ích kỷ chút, cũng cần người khác trợ giúp.
Bá Ân than nhẹ một câu, đôi mắt màu lam thêm chân thành, “Tiểu thư Anita, cô cũng biết đó, ở đây là địa bàn Ma tộc, tình cảnh mấy con người chúng tôi cũng không được tốt cho lắm, nếu có thể giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất, dù không thể…” Anh ta ngưng lại, “Cũng hy vọng cô coi như cùng đồng loại với chúng tôi, đừng keo kiệt nhắc nhở cho chút ạ”
Du Lệ có vẻ chẳng biết nên khóc hay cười nữa, cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích họ tới đây là gì.
Dò hỏi chuyện rừng rậm chỉ là cái cớ, muốn tìm chút manh mối trò chơi từ chỗ cô để họ được thông quan mới là thật.
Chỉ là cô thực sự không phải là kẻ tham dự trò chơi, thậm chí cũng không rõ nội dung trò chơi họ thông quan là gì, nói gì tới chuyện nhắc nhở chứ?
Du Lệ đáp dứt khoát, “Rất xin lỗi, tôi không rõ! Còn nữa, tôi cũng không phải là kẻ tham dự trò chơi, tôi chỉ là người thường đi nhầm vào A Trát Bỉ Đặc mà thôi”
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể chứ?” Du Lệ cười hỏi, “Bạn trai tôi là một Ma tộc, anh ấy dẫn tôi đến không được sao?”
Đáp án ngoài dự đoán này khiến cả hai người ngây ra.
Họ vẫn luôn coi Du Lệ là nhân loại phụ thuộc vào Ma tộc, với những Ma tộc đó mà nói, phụ nữ Đông Phương xinh đẹp ấy tựa như một trò chơi nhỏ vậy, một sủng vật nhỏ, vốn không thể ngang bằng địa vị như bọn họ được. Rốt cuộc là lực lượng Ma tộc quá mức cường địa, con người trước mặt ma tộc quả thật không ngóc lên nổi.
Lực lượng bất bình đẳng, khiến cho địa vị hai chủng tộc khác nhau, dĩ nhiên vị trí quan hệ giữa hai người cũng khác nhau.
Ai ngờ cô ấy lại bảo với họ là cô ấy với cái vị Ma tộc đó là quan hệ yêu đương tự do bình đẳng, không có bất kỳ khó khăn hoặc xấu xa gì hết.
Bá Ân và Nydia hoảng hốt rời đi, dĩ nhiên cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, đồng thời cũng muốn vạch ra một kế hoạch mới để thông quan trò chơi này chút.
**
Hai người đi rồi, trong lều Du Lệ không có việc gì làm lại tiếp tục lo lắng cho Chử Hiệt. May thay, trời chưa tối thì Chử Hiệt đã quay về.
Du Lệ y như chú thỏ vậy nhào tới, vây quanh anh nói chuyện ríu rít, hỏi ngay, “Không sao chứ? Có bị thương không?”
Chử Hiệt đứng ở đó, mặc cô giở trò kiểm tra, trong lòng thấy cao hứng vô cùng, “Không sao, cũng không bị thương”
Kiểm tra anh một lần nữa, thấy trên người anh không có mùi máu tươi, quần áo mặc sáng nay vẫn sạch sẽ gọn gàng, cứ như chỉ đi ra ngoài thôi vậy, rốt cuộc Du Lệ cũng yên tâm, tò mò hỏi, “Sao rồi, giải quyết thế nào rồi?”
Chử Hiệt kéo cô ngồi xuống, bảo người hầu canh ở cửa lều mang nước trái cây tới, rót cho hai cốc, đưa một cốc cho cô, còn mình uống một cốc, vừa uống vừa bảo, “Giải quyết xong rồi”
Hai mắt Du Lệ sáng rực lên, “Quái thú lúc trước phá hỏng khu rừng rậm là thú gì thế?”
“Là một con tiểu khả ái do A Kỳ Bác Nhĩ Đức nuôi”
“Tiểu khả ái á? Có nhỏ không?” Du Lệ hỏi cẩn thận.
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, “Lớn gấp đôi so với con gặp ở rừng phong đỏ đêm qua” Nhưng bởi lực lượng bia Mễ Nại Tư, khiến hình thể ma thú ấy phồng to lên, lớn gấp mười lần, rõ ràng là một mẫu hạm hàng không của thế giới loài người.
Du Lệ lặng lẽ nhìn anh không nói, tiểu khả ái gì thế? Hẳn phải gọi là đại quái thú mới đúng chứ!
“Vậy là con tiểu khả ái lúc trước phát cuồng à?”
“Ừm”
Chử Hiệt ừ một câu, không nói kỹ, may Du Lệ cũng không hứng thú với điều này, chỉ hỏi thêm mấy câu rồi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, than lên, “Tuy tài nguyên rừng rậm này phong phú, nhưng cũng rất nguy hiểm, đâu đâu cũng đều là loại tiểu khả ái này, chúng ta cũng đừng đi ra ngoài thì hơn”
Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, “Không sao, muốn đi thì cứ đi”
Anh nhận ra được Du Lệ rất thích khu rừng rậm săn thú của thành A Trát Bỉ Đặc, có rất nhiều giống loài thần kỳ trong rừng, mỗi một chuyện đều làm người ta vui vẻ, quả thật là một bảo tàng, nếu để ở địa cầu, không rõ có thể nuôi sống được bao nhiêu con người nữa.
Tiếc đây là đồ ở Ma Cảnh, dù có định nhổ lên để trồng ở địa cầu, khí hậu, hoàn cảnh thổ nhưỡng địa cầu không chắc thích hợp với chúng.
**
Tối vẫn là thịnh yến lửa trại như trước, quần ma loạn vũ.
Đợi Du Lệ ăn no xong, Chử Hiệt không thèm để ý tới A Kỳ Bác Nhĩ Đức mời anh uống rượu, dẫn Du Lệ đi dạo rừng rậm.
Tuy
ban đêm rừng rậm nguy hiểm hơn ban ngày, nhưng cảnh sắc lại đẹp như trong mộng, vốn đi mãi cũng không hết, mục tiêu lần này của Chử Hiệt là dẫn Du lệ đi tới cái hồ ở phía Đông Nam, trong bóng đêm, bên hồ mọc một loại hoa nở rộ như ánh trăng, trang điểm trên mặt hồ tấm màn trắng sóng bạc lăn tăn, có thể nhìn thấy ít động vật nhỏ đang uống nước ven hồ.
Họ nắm tay nhau bước chậm rãi ven hồ, thỉnh thoảng nói chuyện trời đất, không khí vô cùng yên tĩnh ấm áp.
Du Lệ kể chuyện hôm nay có con người tới tìm với Chử Hiệt, lúc nhớ lại bất giác thấy hơi buồn cười, “Họ chắc chắn nghĩ sai quan hệ giữa chúng mình rồi, nên mới có thể tự tin tìm đến như thế”
Chử Hiệt lúc nào cũng không thích để ý tới những người và những chuyện không liên quan, bảo, “Đừng để ý tới họ nữa”
Du Lệ gật đầu, tuy đều cùng là con người, nhưng cô cũng không có ý tiếp xúc nhiều với họ.
Lúc trước cô có hỏi qua A Kỳ Bác Nhĩ Đức, cũng biết những con người được chọn tham gia “trò chơi ác ma” ấy đều là tự nguyện, họ hoặc bị hiện thực ép hoặc do tuyệt vọng, hoặc có tâm nguyện mãnh liệt cần hoàn thành, hoặc muốn tìm kiếm kích thích, hoặc không muốn làm mà được hưởng….
Tóm lại, bất kể là lý do gì, những người này đều là do bản thân tự chọn đi vào thành A Trát Bỉ Đặc, Ma tộc chỉ cung cấp con đường chỉ dẫn cho họ, cũng không ép họ nhất định phải tham gia.
Nếu đã chọn rồi, thì phải chịu trách nhiệm với những gì mình chọn.
Du Lệ cũng không muốn nghĩ linh tinh quá nhiều.
Chậm rãi đi dạo bên hồ tới tận khuya, họ mới trở về doanh trại.
Không khí trong doanh trại vẫn náo nhiệt như cũ, với đám quần ma này mà nói, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nhóm Ma tộc hoặc là vây quanh lửa trại cuồng hoan, hoặc là tụ tập cùng nhau uống rượu tán gẫu, hoặc cầm tay nhau rời đi, đi làm một ít chuyện vận động nguyên thủy…
Lúc đi qua một căn lều, thanh âm mờ ám phát ra từ kẽ hở căn lều, khiến một người một ma đi qua nghe rất rõ.
Thần sắc Du Lệ cứng đờ, chân bước hụt một cái, cả người suýt ngã về trước.
Chử Hiệt lanh tay lẹ mắt giữ chặt cô lại, thần sắc khó lường nhìn căn lều nào đó, ôm cái người cứng đờ rời đi.
Lúc trở lại lều trại họ nghỉ, Du Lệ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy trên bàn có bình nước, sờ soạng rót một ly đổ vào miệng, uống quá nhanh còn làm mình bị sặc.
Một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, đồng thời giọng người đàn ông vang lên, “Đừng uống nhanh như thế”
Du Lệ cười gượng, liếc anh một cái, rồi lại cất giọng nghẹt vâng một câu.
Mãi khi cô rửa mặt xong, thay áo ngủ, nằm cuộn trên giường, lộ đôi mắt từ trong chăn ra, thấy người đàn ông đang ung dung thay quần áo ở mép giường.
Cô liếm liếm môi, tuy đêm đó Chử Hiệt hơi phản ứng dọa cô sợ, nhưng xong việc ngẫm lại, cũng hoàn toàn không phải hỏng. Chỉ là sau đó được anh kéo vào trong buồng vệ sinh…
Nghĩ đến đây mặt cô nóng bừng như sắp bốc khói vậy.
Lúc này Chử Hiệt đã xốc chăn lên nằm trên giường, ôm cô vào lòng, đầu tiên là hôn lên mặt cô, nụ hôn dần rơi xuống, nơi anh thích hôn nhất chính là đôi môi đỏ, dùng sức không nặng không nhẹ chậm rãi miết, chà đạp cho nó càng thêm đỏ mọng hơn…
Đột nhiên, Chử Hiệt ngưng lại, nhấc vạt áo bị lệch sửa lại.
Ánh mắt anh âm trầm nhìn ra ngoài lều, hỏi lạnh băng, “Chuyện gì thế?”
Chắc giọng anh quá lạnh, dọa cho khách không mời mà đến ngoài lều sợ, mãi sau mới nghe thấy tiếng A Kỳ Bác Nhĩ Đức yếu ớt bảo, ‘Áo Phỉ Nick, có chuyện muốn mời anh giúp”
“Không rảnh”
“Áo Phỉ Nick à, chỉ một chút này thôi, làm ơn đi, chỉ cần anh giúp tôi lần này nữa, tôi lại nợ anh một ân tình nữa…”
Chử Hiệt không dao động, vỗ về người ngọc trong lòng chút, đôi mắt vàng sáng rực như sắp hòa tan cả vàng, tình cảm tràn trề mãnh liệt, khiến người đối diện cũng không dám nhìn.
Du Lệ liếc trộm anh một cái, cả người cuộn tròn trong lòng anh.
Nhưng Ma tộc ở ngoài lều kia chưa lấy được đồng ý của Chử Hiệt, cứ ăn vạ ở đó không đi, làm Chử tiên sinh lúc nào cũng lãnh đạm thấy tức giận, kích động chỉ muốn tẩn cho gã một trận không dậy nổi mới thôi.
Du Lệ cũng hơi ngượng, tuy họ vẫn chưa làm gì cả, nhưng lại luôn có ảo giác như bị người ta rình coi đang làm chuyện xấu vậy, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứ ở mãi đó, thấy Chử Hiệt không phản ứng, thế là bắt đầu cất giọng ca khàn khàn đủ loại, gây nhiễu nghiêm trọng.
Du Lệ hắng giọng bảo, “Chử Hiệt, anh đi xem đi, biết đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?”
Chử Hiệt, “…. Được rồi”
Bộ dạng chẳng tình nguyện tý nào. Đợi anh mặc quần áo xong lần nữa, cúi người xuống hôn lên người nằm trên giường một cái, cuối cùng cũng bước ra ngoài.