Mê Mẩn Vì Em

Chương 118


trước sau

Thấy Chử Hiệt con quỷ đó quyết đoán bỏ thẳng người trên giường ra, rít lên một tiếng nhào về phía anh.

Nhưng nó còn chưa kịp tới trước mặt đã bị người ta bóp chặt, hơn nữa cũng quyết đoán có ý muốn bóp chết nó.

Trước khi con quỷ búp bê thế thân biến mất, thần sắc kinh ngạc, rõ ràng không ngờ đối mặt một người, nó thế mà lại bị một nam nhân giống người thường bóp chết chứ.

Cái chết này cũng nghẹn uất quá mất.

Chử Hiệt nhìn tay mình, coi như không có chuyện gì quay lại phòng vệ sinh rửa tay rất cẩn thận.

Đột nhiên anh ngẩng đầu lên nhìn về chiếc gương, trong gương xuất hiện gương mặt anh, mặt anh lạnh lùng nhìn bản thân mình trong gương đang lộ ra tia vô cùng hoảng sợ, cứ như nhìn thấy một thứ đồ đáng sợ nào đó vậy.

Chử Hiệt hơi cau mày lại, thò tay tới gương cào một cái, kéo thẳng một con quỷ từ trong gương ra.

Lúc con quỷ bị kéo từ trong gương ra, con quỷ như nằm mơ vậy.

Sau đó nó càng thêm như không ngờ được là, người đàn ông tóm nó ra ấy bảo, “Vừa rồi là mày vẫn nhìn cô ấy à?”

Quỷ: (…..Ngài nói ai vậy?)

“Là cô gái mới tắm hai mươi phút trước đó” Mặt Chử Hiệt lạnh tanh đáp, con ngươi màu xanh băng nhìn nó chằm chằm, đôi mắt lóe lên một luồng sáng vàng.

Con quỷ ngạc nhiên cảm thấy sinh mệnh mình như bị một uy hiếp nào đó, trên người con người tóm nó ra khỏi gương này có một loại sát khí lạnh lẽo, nếu không trả lời, chắc mạng nhỏ của nó khó mà giữ nổi.

(Tôi không có! Cái cô gái tắm lúc trước ấy, có một con quỷ búp bê cướp gương của tôi, tôi bị đẩy ra nên chưa kịp nhìn cái gì hết) Con quỷ kia cẩn thận đáp lại, thấy đôi mắt xanh băng của người đàn ông đang bóp chặt nó ấy với tốc độ mắt thường nhìn thấy lại khôi phục bình thường lại, cứ như vừa rồi luồng sáng vàng lóe lên kia chỉ là ảo giác của nó thôi.

Con quỷ này cần sống nên càng cẩn thận hơn, vội nói, (Đại nhân, tôi chỉ là một con quỷ kính bình thường, ngoài thỉnh thoảng có dọa người ta ra, hoàn toàn chưa làm chuyện gì xấu bao giờ, ngài nhất định phải tin tưởng tôi đó!)

Chử Hiệt không thèm nói gì, buông nhẹ tay ra, con quỷ kính vội vàng trốn sang một bên nhìn anh cẩn thận.

Anh vặn vòi nước ra rửa tay, sau khi rửa tay xong nói với con quỷ kính kia, “Sau này cấm dùng gương rình coi người ta”

Quỷ kính vui mừng khôn xiết, ý vị đại nhân này là không giết nó nữa ư?

Vừa rối nó thấy chính là, vị đại nhân này trong tích tắc bảo bóp chết con quỷ búp bê thế thân có thực lực cao hơn nó còn dễ như bóp chết một con kiến vậy, nó sợ tới mức nếu không phải lúc người nam nhân này soi gương, nó đã bị anh dọa sợ, cũng không lộ ra dấu vết gì rồi.

Có thể nói vừa rồi lúc Chử Hiệt nhìn thấy mình trong gương tự dưng có tia hoảng sợ, hoàn toàn là bởi con quỷ kính khi bị anh dọa đã hiện hình theo bản năng.

Chử tiên sinh biết rõ chuyện của mình sao mà lại bị dọa sợ chứ. Hơn nữa anh cũng chẳng phải là Ma tộc tàn bạo gì, đều không phải cứ gặp quỷ thì bóp chết ngay.

Thấy quỷ kính này rất nghe lời, Chử Hiệt cũng không làm gì với nó nữa mà rời khỏi phòng vệ sinh.

Nào ngờ cái con quỷ kính đang sợ tới mức chỉ mong có thể trốn đi ngay được ấy lại gọi anh lại, Chử Hiệt quay đầu nhìn, nó lại run lên, lấy hết can đảm nói ra, (Đại nhân, đêm nay vì con quỷ búp bê thế thân ấy, có lẽ thu hút rất nhiều yêu ma quỷ quái vào khách sạn, ngài có thể ….)

Quỷ kính là một con quỷ trong khách sạn, ngày thường ẩn mình trong gương ít khi hiện hình.

Nhưng tối nay, lúc con người bước vào ở một tầng, nó đột nhiên phát hiện ra có một con quỷ búp bê thế thân đi theo họ vào chưa nói, hơi thở khách sạn cũng thay đổi hoàn toàn, cứ như chỉ vì nguyên nhân con quỷ búp bê thế thân ấy mà thu hút đủ yêu ma quỷ quái tới.

Đương nhiên với đạo hạnh của quỷ kính, nó cũng chẳng cách nào nhìn ra nguyên nhân bên trong, chỉ cho rằng tất cả những điều này là vì con quỷ búp bê thế thân kia dẫn tới thôi.

Chử Hiệt lườm nó một cái, không nói gì, đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.

Anh trở lại mép giường, thấy Du Lệ ngủ rất say, gương mặt vốn tái nhợt giờ lại đỏ ửng thêm chút.

Sau đó anh vén chăn lên, nằm xuống cạnh Du Lệ, định chìm vào giấc ngủ, vốn không để ý tới tình hình bên ngoài cửa.

**

Mễ Thiên Sư sau khi bày thiên la địa võng ở hành lang xong, bước sang một bên, nhìn một đám yêu ma quỷ quái không rõ chạy từ đâu tới. Với chuyện này, Mễ Thiên Sư cũng thấy khó hiểu.

Không chỉ có một con búp bê thế thân thôi sao? Vì sao mà còn chưa thấy con búp bê thế thân ấy đâu, ngược lại lại thấy một đám yêu ma quỷ quái nhỉ?

Do Mễ Thiên Sư kịp thời bày thiên la địa võng, ở một đầu hành lang khác một đám quỷ quái bị ngăn lại, nhưng vẫn có một số ít yêu vật và quỷ quái lại phẫn nộ vô cùng, thậm chí có mấy con qủy quái cấp thấp xông lên chạm vào dây tơ hồng có pháp lực, hòng hủy sạch pháp lực của nó.

Tô Loan xuyên tường trở về thấy cảnh này, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mễ Thiên Sư một cái bảo, (Tôi đã tra được phòng tiểu Thư Du rồi)

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư đau khổ nhìn cô, rầu rĩ nói, “Tra ra thì dùng được cái gì, chẳng hiểu vì sao mà có nhiều yêu ma quỷ quái lại tự dưng chạy tới như thế, tôi vốn không thể đi ra được mà”

Nói cũng đúng, giống anh ta có thể tránh để nhìn thấy những thứ khác người  cũng tương tự.

Tô Loan không dao động, âm trầm đứng một bên.

Có mấy con ma vật cấp thấp xen lẫn trong đám yêu vật đang trao đổi gì đó với nhau, sau đó bò lên trần nhà, dùng móng vuốt sắc bén tạo ra âm thanh hỗn tạp chói tai.

Cả tầng này đã bị Tô Loan dùng quỷ khí phong tỏa, thực ra cũng không lo lắng âm thanh này truyền lan xa khiến con người để ý.

Nhưng lúc đám ma vật cấp thấp vui vẻ cào tường tạo ra âm thanh hỗn tạp ấy, một cánh cửa ở trong đó mở ra, rồi có một nam nhân trung niên đi ra.

Mễ Thiên Sư và Tô Loan đều sững sờ.

Vì không ngờ được vào thời điểm này còn có người chưa ngủ, nhưng cửa vừa mở ra khiến thiên la địa võng bày ngang dọc đan xen chưa kịp thu về, hơn nữa chung quanh có nhiều quỷ quái thế,
cũng chưa kịp tiêu diệt, đúng lúc có người mở cửa nhìn thấy.

Tuy Mễ Thiên Sư truy sao, nhưng anh ta chưa bao giờ để ý tới đạo diễn giới giải trí, cũng không rõ thân phận người vừa ra là gì.

Lúc đạo diễn Chung nhìn thấy tình hình ngoài cửa, bất giác trầm mặc.

Tình hình này trông rất quen, khắp hành lang giăng đầy tơ đỏ, vừa nhìn là biết thủ pháp của thiên sư, năm trước lúc ông quay phim ở trấn nhỏ, chính mắt đã thấy thiên sư bố trí dây tơ đỏ như thế, cũng ngăn không ít yêu vật và ma vật sa đọa.

Đạo diễn Chung theo bản năng quay đầu nhìn lại phía hành lang, đầu tiên là nhìn thấy một nam nhân thiên sư mờ mờ ảo ảo đứng giữa đám tơ đỏ, cách đó không xa còn có mấy con ma vật đang bám tường cào vách, đúng là những âm thanh hỗn tạp ấy đã thu hút ông bước ra.

Chưa kịp để Mễ Thiên Sư nói gì, đạo diễn Chung đã trấn định đi tới, đứng cách tơ đỏ nói, “Không rõ là vị thiên sư nào vậy? Đêm nay xin cảm ơn anh”

Mễ Thiên Sư không ngờ được đạo diễn Chung lại có phản ứng như thế, anh ta nhìn kỹ tướng mạo đạo diễn Chung, bất giác sững sờ, thầm bấm ngón tay tính tính toán toán, trong lòng thấy sao mà bảo lạ.

Nam nhân này không rõ vị tổ tông nào đó từng chọc giận một Ma tộc có thực lực cường đại, con cháu đời đời phải bị nguyền rủa, khiến con cháu đời sau đều gánh trên lưng nguyền rủa, ông ta cũng không ngoại lệ, chẳng trách mà những ma vật này lại chạy tới, đoán chừng lại chạy tới vì ông ta rồi.

Còn bản thân ông ta bị nguyền rủa, âm thanh do ma vật tạo ra dĩ nhiên sẽ thu hút ông đi ra, quỷ khí của Tô Loan cũng không ngăn nổi.

Sau khi hiểu rõ vì lý do vì sao mà có nhiều yêu ma quỷ quái tới đây, Mễ Thiên Sư đáp, “Tiên sinh, vận khí của ông cũng không được tốt lắm nha, tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường, không ngờ ở đây lại có quỷ quái hoành hành thế này”

Đạo diễn Chung đã quen với loại chuyện thế này, chỉ không nghĩ tới lần này còn chưa đến quay phim ở chỗ khác mà đã thu hút mấy thứ này tới, trong lòng thấy hơi lo sẽ ảnh hưởng đến quá trình quay phim, nên có ý định mời Mễ Thiên Sư giúp.

Lúc Mễ Thiên Sư nghe thấy ông mời, kinh ngạc hỏi, “Ông là đạo diễn đoàn phim sao? Ông có biết Du Lệ không?”

“Cô ấy là nữ chính trong bộ phim tôi quay lần này đó”

Mễ Thiên Sư vô cùng cao hứng, tiến lại gần đạo diễn Chung bắt tay, bảo, “Tuy tôi rất muốn đồng ý với ông, nhưng trong đoàn làm phim của ông có người lợi hại hơn tôi rồi, có mời thêm tôi thì là thừa. Nhưng tôi vẫn hy vọng có thể tự mình trông thấy Nữ thần Lệ Chi, nếu có thể lấy được chữ ký của chính cô ấy thì càng tốt”

Đạo diễn Chung hơi ngơ ngác, “Có ý gì vậy?”

Trong đoàn làm phim của ông có người lợi hại ấy từ bao giờ thế? Anh ta nói cũng là thiên sư à? Vậy thì càng không thể nào! Trí nhớ của đạo diễn Chung rất tốt, điểm một lượt tất cả người trong đoàn phim, không tìm ra nổi một thiên sư hư hư thực thực.

“Ồ, ông không biết à? Chính là Chử Hiệt đó nha”

Đạo diễn Chung, “…. Tôi thực sự không biết”

Nói đến Chử Hiệt mới nhớ tới nếu đặt anh trong đông đảo nam nữ diễn viên trong giới giải trí, có khuôn mặt chẳng thua kém chút nào, bảo anh là vệ sỹ chẳng bằng nói anh là minh tinh càng đúng hơn.

Nhưng cố tình anh lại là một vệ sỹ chứ!

“Anh ấy cũng là thiên sư à?” Đạo diễn Chung do dự hỏi, thực sự chẳng cách nào liên tưởng nổi đến chuyện Chử Hiệt là thiên sư.

“Đúng vậy, anh ấy bắt quỷ lợi hại lắm đó” Mễ Thiên Sư khẳng định chắc chắn.

Đạo diễn Chung lập tức không nói gì, nếu trong đoàn phim đã có một người lợi hại vậy, quả thật không cần mời thiên sư khác tới đây trấn giữ làm gì. Đương nhiên ông phải nên hỏi trước Chử Hiệt mới được.

Để chuyện này trong lòng, đạo diễn Chung nhìn đám yêu ma quỷ quái bị những sợi tơ đỏ ngăn bên ngoài, khách sáo hỏi Mễ Thiên Sư rốt cuộc là chuyện thế nào, sao tự dưng ở đây lại có nhiều phi nhân loại thế?

Dù mệnh ông không tốt, cũng thường xuyên thu hút nhiều phi nhân loại thế này nhưng cũng chỉ nên có một mới đúng chứ?

Mễ Thiên Sư đang định làm thân với ông để lấy được chữ ký của nữ thần nên giải thích ngay cho ông, “Lúc ban ngày hôm nay, trong đoàn làm phim của các ông có một diễn viên quần chúng, nhưng lại dùng một búp bê thế thân định nguyền rủa nữ thần của tôi – à, chính là Du Lệ đó, sau đó âm mưu của cô ta đã bị Chử Hiệt bắt gặp, đồng thời Chử Hiệt cũng ra tay bẻ gẫy con búp bê thế thân đó…”

Đạo diễn Chung hơi ngây ra, “Vì sao diễn viên đó lại dùng búp bê thế thân nguyền rủa Du Lệ chứ?” Chẳng lẽ là ân oán riêng sao? Cho dù là ân oán riêng cũng không dùng cách độc ác đến thế để hại người chứ?

Mễ Thiên Sư bĩu môi, “Còn chẳng phải là do Hướng Vinh Tu kia gây ra sao? Diễn viên đó chính là fan cuồng của Hướng Vinh Tu, vọng tưởng Hướng Vinh Tu là chồng của mình, nên lần này Du Lệ cùng diễn với Hướng Vinh Tu, cứ tưởng Du Lệ đang quyến rũ anh ta, nên mới dùng búp bê thế thân hại cô ấy đó”

Là một thiên sư, lúc Mễ Thiên Sư đang giải thích rõ vì sao diễn viên đó phải dùng búp bê thế thân, nên thực sự đã nói huỵch toẹt người phụ nữ kia ra.

Cứ yên ổn làm người không tốt sao, vì sao cứ nhất định phải dùng thủ đoạn phi khoa học này hại người chứ? Nghe đến đó, mặt đạo diễn Chung đơ ra, bất giác thấy hơi đau đầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện