Mê Mẩn Vì Em

Chương 124


trước sau

Du Lệ đi vòng qua nhà ấm trồng hoa, từ xa nhìn thấy bóng Chử Hiệt thì cao hứng kêu lên một câu, “Chử Hiệt”

Chử Hiệt xoay người nhìn lại.

Lúc anh xoay người, Du Lệ nhìn thấy đứng cách Chử Hiệt không xa có một người đàn ông, trên người mặc bộ vét cắt may khéo léo, gương mặt ôn nhã, cứ như một quý công tử nhà ai vậy.

Đúng là Hề Từ rồi.

Thần sắc Du Lệ hơi cứng ngắc lại.

Vì cô xuất hiện, ánh mắt hai người đàn ông đồng thời dừng trên người cô.

Du Lệ đành cứng mặt chậm rãi đi tới, cách bọn họ càng gần, càng cảm giác được không khí khó hiểu giữa hai người họ, cứ như không khí tự đặc đi rất nhiều.

Du Lệ cảm giác đây không phải ảo giác của cô.

Cô kìm sự khác thường trong lòng lại, cũng không để lộ ra mặt, cố sức nói đầy thong thả, “Hề Từ tiên sinh, sao anh lại tới đây thế?”

Ánh mắt Hề Từ đảo nhìn trên người Du Lệ và Chử Hiệt, nói đầy ôn hòa, “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Úc Linh bảo tôi tới đây tìm cô”

“A, là vậy sao? lát nữa tôi sẽ tới liền” Du Lệ đáp, người đã gần sát Chử Hiệt, do dự không biết nên làm gì.

Nào ngờ Hề Từ đã mở lời, “Tiểu thư Du, cô biết vị tiên sinh này à?”

Du Lệ liếc nhìn anh một cái, nam nhân đối diện mày thanh mắt sáng, mặt mũi dịu dàng ôn hòa như ngọc, bộ dạng tuấn tú văn nhã, giống như sinh viên đang đi học vậy, đâu có giống Đại Yêu Vương chỗ nào đâu nhỉ?

Nhưng sự thật bày ở trước mặt, không chấp nhận không được.

Hiện giờ, một Đại Yêu Vương và một Ma tộc gặp một chỗ với nhau, không hiểu họ có định đánh nhau không nhỉ?

Từ sau khi biết thân phận thực sự của Hề Từ, Du Lệ hiện giờ thấy anh, cứ cảm thấy anh chẳng đơn giản tý nào, đến cả câu hỏi của anh hiện giờ cũng vô vàn đầy thâm ý.

Chẳng lẽ anh ấy có thể nhìn ra thân phận của Chử Hiệt sao?

Trong lòng nghĩ ngợi rối loạn, Du Lệ vẫn thản nhiên đáp, “Anh ấy tên Chử Hiệt, là bạn trai của tôi”

Chử Hiệt nghe thấy câu trả lời của cô, trên mặt nở nụ cười tươi, thò tay phẩy cánh hoa không rõ rớt xuống trên vai cô từ bao giờ, tư thế thâm mật lại lộ ra tính chiếm hữu như có như không, sau đó lại gật đầu với Hề Từ.

Trên mặt Hề Từ lộ ra tia hơi kinh ngạc, ánh mắt cứ nhìn mãi giữa hai người, nói nhẹ nhàng, “Hóa ra là bạn trai của tiểu thư Du, không ngờ tiểu thư Du thế mà đã có bạn trai rồi”

Du Lệ, “ha ha”

Du Lệ thực sự không biết ứng phó với lời này thế nào, chỉ đành cười ha ha, duy trì trầm mặc.

Hề Từ cuối cùng cũng chưa nói gì, bảo Du Lệ là hôn lễ sắp bắt đầu, bảo cô đừng bỏ lỡ thời gian, rồi xoay người rời đi.

Đợi anh đi rồi, cả người Du Lệ mềm như sợi bún, vỗ vỗ dựa hẳn lên người Chử Hiệt, có vẻ rất mệt mỏi.

Chử tiên sinh không rõ nguyên do, ôm lấy vai cô dẫn đến ngồi trên ghế mây dưới tàng cây hoa tử đằng, quan tâm hỏi, “Sao vậy em? Có phải tối qua nghỉ ngơi không được tốt không?”

Hai mắt Du Lệ vô thần nhìn không trung, bảo, “Không ạ, nghỉ ngơi khá tốt. Nhưng mà…. Vừa rồi biết được một chuyện không nên biết, hóa ra chồng của Úc Linh không phải là người, mà là con yêu…”

Chử Hiệt cũng không hiểu nguyên do nhìn cô, “Quả thật là thế mà”

Du Lệ trầm mặc nói như phát điên lên, “Em vốn không biết mà! Em vẫn cứ luôn cho rằng Hề Từ là một người bình thường lúc nào cũng cố gắng, đi công tác liên tục, chỉ là trông xinh đẹp chút, lại còn biết làm rất nhiều đồ ăn ngon nữa, vốn không ngờ được anh ấy thế mà lại là yêu!”

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng quác nhìn anh, “Anh biết từ bao giờ thế?”

“Anh tới nhân gian thì biết rồi” Chử tiên sinh thành thật đáp, ‘Mễ Thừa Hi đã nói với anh ở Hoa Quốc có mấy Yêu Vương, bảo anh không nên xung đột với bọn họ. Vừa rồi lúc gặp anh ấy, mới biết được anh ấy hóa ra lại là chú rể hôm nay”

Nói đến đây, Chử tiên sinh lại thấy hơi hâm mộ.

Rõ ràng đều không phải là con người, Yêu Vương người ta đã kết hôn rồi, còn anh chẳng biết tới bao giờ mới được kết hôn với bạn gái nữa.

Hay là anh cũng học Hề Triển Vương, đăng ký trước rồi mới tổ chức hôn lễ nhỉ?

Du Lệ không biết chuyện bạn trai đang cân nhắc trong lòng, đã bị kinh sợ bởi chuyện Chử tiên sinh lộ ra, một lúc sau mới hỏi lặng lẽ, “Vừa rồi hai anh….không xảy ra chuyện gì chứ?”

Chử Hiệt đáp, ‘Không, bọn anh còn chưa kịp nói gì thì em đã tới rồi”

Du Lệ không rõ nên thở phào hay là cẩn thận nữa,  hơi bối rối hỏi, “Anh nói xem, anh ấy có nhận ra thân phận thật của anh không?”

“Không rõ, chắc là nhìn ra được đi” Chử tiên sinh vẫn bình thản lạnh nhạt như cũ.

Du Lệ nhớ lại phản ứng vừa rồi của Hề Từ, cũng cảm thấy anh ấy có thể nhìn ra gì đó, tuy Hề Từ không thể hiện ra cái gì, nhưng sau khi biết anh là Yêu Vương, cứ cảm thấy mỗi cử chỉ hành động của anh đều lộ ra thâm ý, khiến lòng cô thấy phát sầu.

“Vậy anh ấy có thể làm ra chuyện gì với anh không nhỉ?”

Du Lệ hơi nóng ruột, lại hơi phát sầu, ấn theo chuyện Mễ Thiên Sư vừa lộ ra, Hề Từ là đại Yêu Vương, đồng thời cũng có tên trong tổ Dị Văn, Chử Hiệt là Ma tộc, mà tổ Dị Văn thì có vẻ như không hợp với Ma tộc vậy, lúc phát hiện ra thân phận Chử Hiệt, anh ấy sẽ giúp tổ đuổi Chử Hiệt đi chứ?

Chẳng may nếu họ đánh nhau, cô và Úc Linh bị kẹp ở giữa thì phải làm sao đây?

Chử Hiệt thấy bạn gái rầu rõ nhăn nhó ở bên, tuy cảm thấy rất đáng yêu nhưng cũng không muốn cô buồn quá, trấn an bảo, “Không sao, anh ấy sẽ không làm gì đâu”

“Anh chắc chứ?” Du Lệ hoài nghi hỏi.

Chử Hiệt ừm một câu, thần sắc lạnh nhạt, cứ như chẳng phải chuyện của anh vậy.

Yêu luôn lạnh nhạt ích kỷ, chuyện không liên quan tới mình thì ít để ý lắm, càng không cần nói nếu Hề Triển Vương thực sự tính toán ra tay với anh, sẽ kéo theo một loạt chuyện phiền toái. Chỉ cần Hề Triển Vương là một kẻ thông minh, không những không làm gì với anh, mà thậm chí còn chủ động che giấu thân phận của anh coi như không biết.

***

Quả đúng như Chử Hiệt nghĩ, Hề Từ cũng không tính toán làm gì cả.

Nếu tính thì phải làm, cũng không phải là hôm nay, hôm nay là hôn lễ của anh và Úc Linh, anh hy vọng mọi chuyện có thể kết thúc thuận lợi và viên mãn.

Về điểm này ý nghĩ của Hề Từ và Du Lệ giống nhau, ai cũng không muốn có chuyện gì mẫn cảm trước mặt Giang Úc Linh, thậm chí Du Lệ còn quên mất cả chuyện giới thiệu Chử Hiệt cho bạn thân nữa.

Tạm thời cứ vậy đi.

Thần sắc Hề Từ thong dong, gọi điện cho Lâm Đạt, bảo, ‘Tiểu thư Du đã trở lại, không cần tìm cô ấy nữa. Còn nữa, bạn trai tiểu thư Du tên Chử Hiệt, nếu cậu gặp anh ấy thì đừng để ý tới anh ấy”

Tuy Lâm Đạt không biết lời này của Hề Triển Vương có ý gì song vẫn đồng ý.

Mãi cho tới khi hôn lễ bắt đầu, Lâm Đạt cũng gặp được người đàn ông tên Chử Hiệt kia, mới hiểu rõ ý Hề Triển Vương là gì.

Đó là một nam nhân có dung mạo vô cùng đẹp, đẹp đến mức loài yêu vốn được trời sinh ưu ái cũng ghen tị, thêm nữa trên người còn có hơi thở vô cùng cổ quái, rõ ràng là một con người, nhưng trực giác lại cho thấy không đúng ở đâu đó.

Có thể do ánh mắt Lâm Đạt dừng lại hơi lâu vài giây, người đó nhanh chóng nhìn qua, đôi mắt xanh băng bình tĩnh không gợn sóng, lộ ra lạnh nhạt vô tận, rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Hôn lễ thực sự tiến hành thuận
lợi, chuyện ba ba Giang và thư ký Lý lo lắng cũng không xảy ra, bất kể là đám yêu ma quỷ quái gì cũng không có ý ra tay ở trong hôn lễ, thiên sư và cha xứ giáo đình cũng vui tươi hớn hở trong suốt quá trình.

Chỉ là sau khi hôn lễ kết thúc, có người nhạy bén phát hiện ra có một bộ phận người tự dưng không thấy đâu.

Du Lệ dẫn Úc Linh vào phòng nghỉ, vội vã nói một câu rồi rời khỏi phòng nghỉ đi tìm bạn trai nhà mình.

Vừa rồi cô hình như nhìn thấy có ai đó gọi bạn trai mình đi vậy.

Nghĩ tới hôm nay có nhiều thiên sư thế, Du Lệ lo lắng Chử Hiệt gặp chuyện, chỉ hận muốn mang anh đi ngay lập tức rời xa cái chốn nguy hiểm này đi.

Du Lệ hỏi mấy người liên tục, mới hỏi được rõ hướng Chử Hiệt đi.

Chử Hiệt quả thật là bị người ta gọi đi, mà kẻ gọi anh đi không phải người mà là yêu.

Sở dĩ biết đối phương là yêu vẫn là lúc trước Mễ Thiên Sư đã nói với cô, để cô biết khách hôm nay là chủng tộc gì, cũng tránh đi phiền phức.

Chẳng nhẽ Hề Từ không nhịn được định ra tay đối phó với Chử Hiệt sao?

Du Lệ trong nháy mắt nghĩ tới khả năng này, nhưng cô lại phủ định rất nhanh, nguyên nhân cũng bởi do tin tưởng bạn thân Giang Úc Linh. Với sự thông minh của Hề Từ, anh tuyệt đối sẽ không làm cái gì vào ngày thế này, anh cũng không để cho Giang Úc Linh bị kẹp ở giữa thấy khó chịu.

Vậy là ai muốn ra tay đối phó với Chử Hiệt đây?

Cô xách theo váy, bước từng bước giày cao gót, đi xuyên qua trang viên.

Trang viên Giang thị cực lớn, Du Lệ chạy rất lâu mãi cho tới khi thấy gót chân hơi hơi đau cuối cùng mới tìm được nhóm Chử Hiệt.

Đúng lúc Du Lệ vội vàng chạy tới nơi, cô phát hiện ra mình đã tới không đúng lúc.

Tất cả con người và phi nhân loại ở đây đều cùng đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Chử Hiệt đứng đơn độc một bên, đối diện anh là hai quỷ hút máu sắc mặt tái nhợt, và cùng mấy tộc Yêu có dung mạo khác thường. Còn thiên sư cầm lá bùa trong tay, cha xứ giáo đình thì đứng bên cạnh, như người đứng xem, lại như danh môn chính phái vây đánh vậy.

Do Du Lệ tới đột ngột, răng nanh Quỷ hút máu chưa kịp thu lại, mấy con yêu phóng thích yêu lực chưa kịp thu lại yêu lực để ngụy trang thành người, cứ vậy mà bại lộ cả.

Nếu bị con người bình thường làm bại lộ, họ cũng không thèm che giấu nữa.

Lúc này người, yêu, ma, quỷ hút máu đều tụ tập đông đủ ở đây, không khí căng lên như dây đàn, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Du Lệ đến không những không làm không khí bớt căng đi mà ngược lại thu hút rất nhiều ánh mắt, càng kiêng kỵ nhau thêm.

Du Lệ cứng đờ mặt, thốt lên, “Các người định đánh nhau à?”

Nghe thấy cô nói thế, người và phi nhân loại ở đây có thần sắc khó tả, không rõ người phụ nữ này từ đâu tới, sao có gan lớn thế, còn dám nói thẳng ra là họ có phải đánh nhau không nữa chứ? Chẳng lẽ cô ta không thấy ở đây còn có cả quỷ hút máu và yêu nữa sao?

Du Lệ quả thật là kẻ ngốc to gan, lúc này cô chỉ cảm thấy những người và phi nhân loại này chẳng có ý tốt gì, đặc biệt là hai con quỷ hút máu cùng yêu đang đứng đó, rõ ràng đang định muốn đánh giáp la cà với bạn trai nhà cô mà.

Cô đen mặt, nói đầy chính nghĩa, “Hôm nay là hôn lễ của Hề Triển Vương, các người gây sự ở đây không sợ Hề Triển Vương tức giận sao?” Trong lòng lại thầm suy đoán, hai con quỷ hút máu này không rõ có phải tra được người hủy diệt bức họa yểm ma ở lâu đài Muffies là Chử Hiệt không, nên hôm nay mới tìm riêng tới đây.

Còn mấy con yêu đó, có lẽ là đồng bạn mà quỷ hút máu tìm tới.

Quỷ hút máu cười nhạo một cái, dùng thứ tiếng Trung không chuẩn bảo, “Hề Triển Vương là cái thá gì chứ? Hôm nay chúng tôi tới chỗ này chỉ tìm anh ta thôi”

Ngón tay quỷ hút máu chỉ về phía Chử Hiệt, đôi mắt đỏ tươi không che giấu nổi sát khí bên trong.

Cha xứ giáo đình và thiên sư cũng không tán đồng hành vi của Du Lệ, đồng loạt khuyên cô rời đi cho nhanh, chuyện ở đây không cần người thường lẫn vào.

Chỉ cần suy nghĩ chút, nhìn thấy quỷ hút máu và yêu, hẳn là nên nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này mới đúng.

Du Lệ cười phá lên, nói lạnh lùng, “Các người ra tay với bạn trai của tôi, tôi còn phải tránh ra rồi nhắm mắt làm ngơ, nào có lý vậy chứ?”

Nghe thấy cô nói, thiên sư và cha xứ đều sửng sốt.

Du Lệ nện gót giày cao gót bước lộc cộc đi tới cạnh Chử Hiệt.

Cũng không rõ có phải là kiêng kỵ chỗ này là trang viên của Giang thị không nữa, hoặc lý do khác, cả người và phi nhân loại ở đây đành trơ mắt nhìn Du Lệ đi tới chỗ Chử Hiệt cũng không ngăn cô lại.

Cuối cùng Quỷ hút máu không kiên nhẫn được nữa, khẽ quát một tiếng, “Được, ra tay thẳng đi, chúng ta cùng liên thủ giết hắn”

Mắt thấy quỷ hút máu sắp ra tay, lông tóc trên người Du Lệ dựng đứng lên.

Chử Hiệt đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng tránh công kích của quỷ hút máu, hơn nữa còn dùng chân đá thẳng một đá vào ngực đối phương, quỷ hút máu bị anh đá bay rất xa, nện thẳng vào giàn hoa trồng cách đó không xa.

Các thiên sư và cha xứ giáo đình vốn đang nóng sốt thấy cảnh đó, kịp thời tránh ra.

Tuy họ không biết Chử Hiệt là ai, vì sao đám quỷ hút máu này lại muốn liên kết với tộc Yêu đối phó với anh, chuyện chưa rõ họ cũng không muốn ra tay.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, quỷ hút máu thế mà liên hợp với yêu trà trộn vào trang viên Giang thị, chuyện này Hề Triển Vương biết không nhỉ? Nếu có liên quan tới yêu, chuyện này hẳn là nên giao cho yêu bên đó tới giải quyết, họ tốt nhất là không cần ra tay.

Do thiên sư và cha xứ giáo đình đều không ra tay,  tình hình biến thành trận chiến giữa Chử Hiệt và quỷ hút máu, tộc yêu.

Du cô nương hùng hổ tới kia lại biến thành kẻ được bảo vệ.

Du Lệ nhìn bạn trai thành thạo đối phó với đám quỷ hút máu và tộc Yêu này, tâm tình căng thẳng chợt thả lỏng.

Ánh mắt cô liên tiếp nhìn đi nhìn lại, mãi cho đến khi Chử Hiệt nện cho quỷ hút máu và mấy con tộc Yêu đập thẳng trên mặt đất xong, Lâm Đạt mới dẫn theo mấy con yêu khoan thai đi tới.

Nhìn thấy bọn họ, rốt cuộc Du Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện