Trong lúc họ nói chuyện, giữa núi rừng càng xuất hiện ngày càng nhiều yêu vật và ma vật, đôi mắt chúng trong bóng đêm đỏ tươi một màu.
Báo Tuyết ngồi xổm trên vai Du Lệ kêu ngao ô, tự cho mình hung ác, mắt thấy có ma vật xông tới, nó cong người lại, vọt thẳng đánh tới.
Một bàn tay xách nó lên.
Bảo Tuyết kêu ngao ô một cái, quay đầu phát hiện ra đại ma đầu lợi hại kia đang túm cổ nó lên, ném nó vào lòng Du Lệ.
Thấy Tiểu Báo Tuyết giãy giụa muốn nhào tới cắn chết những ma vật và yêu ma kia, Du Lệ vội vàng ôm lấy nó, bảo, “A Tuyết, loại chuyện này cứ giao cho người lớn chúng ta đi, em cứ đợi là được”
Nhìn Tiểu Báo Tuyết còn chưa cai sữa thế này, sao trông cậy vào nó ra trận giết giặc được chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn đợi đi.
Ôm chặt tiểu Báo Tuyết vào lòng, Du Lệ lại tiếp tục dùng kiếm gỗ đào chém giết những yêu vật và ma vật đó.
Tiểu Báo Tuyết lật áo khoác của Du Lệ, thò một đầu ra quan sát, tuy vẫn còn định nhào tới cắn chết nhưng kẻ địch đó, nhưng đại ma đầu và Du Lệ không cho nên dành ngoan ngoãn làm đứa bé ấm áp vậy.
Du Lệ đem chém những yêu vật và ma vật nhào tới kia như chém cải trắng, cũng tiện luyện tập.
Gỗ đào trừ tà, toàn bộ yêu vật và ma vật đều bị kiếm gỗ đào gây thương tích phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng không có sức chiến đấu nữa.
Tuy đã một thời gian không dùng kiếm gỗ đào rồi, nhưng chỉ một lát sau thích ứng, kiếm Du Lệ dùng càng ngày càng thuận tay, thậm chí mắt chưa kịp nhìn, tai nghe thôi cũng có thể chém chết những yêu vật và ma vật đó, không con nào thoát khỏi kiếm trong tay cô.
Trước giờ Du Lệ không bao giờ ngờ được mình lại có thể lợi hại như thế, bất giác hơi cao hứng.
Chử Hiệt liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô có thể bảo vệ mình rất ổn, ánh mắt hơi động, vẫn không rời khỏi cô.
Không rõ Chử Hiệt làm gì mà đột nhiên những ma vật đó dừng công kích tập thể, phát ra những tiếng kêu ồn ào, đồng loạt lùi vào trong bóng tối, rất nhanh trên hiện trường chỉ còn lại có một đám yêu vật vẫn bám riết không rời.
“Sao tự dưng chúng lại chạy nhỉ?” Du Lệ kinh ngạc hỏi.
Chử Hiệt đáp, “Anh đuổi”
Du Lệ a một câu, Chử Hiệt là Ma tộc, hơn nữa còn là một Cổ Ma có lực lượng cường đại, xua đuổi một ít ma vật không phải chuyện chơi.
Yêu vật ở hiện trường càng ngày càng ít, đột nhiên Chử Hiệt dừng lại, nhìn về phía con quái vật đằng trước.
Quá vật có sợi đen bay múa đầy trời, biến rừng cây thành nhà của nó, bóng Nhạc Chính Tước lúc ẩn lúc hiện ở trong đám sợi đen, ý đồ tìm kiếm nhược điểm của nó.
Trong mắt đột nhiên lóe sáng, đột nhiên Chử Hiệt ném kiếm trong tay tới.
Thanh kiếm đồng xé không khí, vút một tiếng cắm thẳng lên thân thể con quái vật trên cây.
Kiếm Nhạc Chính Vương không phải loại đồ thường, nó là thứ đồ cổ ngàn năm, đã trải qua thuật pháp thiên sư tôi luyện, chuyên khắc tà ám.
Lúc Trường kiếm bắn tới, quái vật theo bản năng định tránh đi, không rảnh lo lắng Nhạc Chính Tước quấy nhiễu nó. Đúng lúc này, Nhạc Chính Tước cuối cùng cũng tìm được trái tim của quái vật, nhân cơ hội thọc một kiếm vào thẳng tim nó.
Tiếng chất lỏng nháy mắt phun trào.
Con quái vật phát ra tiếng tru thê lương, thân thể đột nhiên trướng to, có vô số sợi đen bắn ra bốn phía, giống như thứ dây thép khủng bố vậy, rắn chắc vô cùng, tất cả cây cối chung quanh đều bị chúng đâm thủng.
Nhạc Chính Tước đứng mũi chịu sào, suýt nữa thì bị chọc, thầm mắng trong lòng, túm lấy một nhánh cành khô băng tuyết, nhún người nhảy tới, vọt thẳng lên ngọn cây, sau đó tiếp tục mượn thân cây tiếp tục nhảy lên, tránh thoát những sợi đen bắn đó ra.
Chử Hiệt cũng nhanh chóng ôm Du Lệ vọt ra bên ngoài tránh đám sợi đen bắn đó ra.
Sợi đen tỏa ra bao phủ toàn bộ rừng cây.
Tuy Du Lệ không nhìn thấy tình hình đó nhưng nghe thấy tiếng rột rột rồi tiếng cây cối đổ rầm xuống, thì biết tình hình hiện giờ rất khẩn cấp.
Nhạc Chính Tước đạp lên ngọn cậy, nhún nhảy mấy cái rồi rơi xuống bên cạnh Chử Hiệt, sau đó cùng anh chạy vọt thẳng ra ngoài bìa rừng.
Tốc độ một yêu một ma cực nhanh, chỉ nghe thấy tiếng gió vọt qua tai, Du Lệ nhắm tịt mắt lại, ngậm miệng tránh bị gió lạnh tạt phải.
Ầm!
Phía sau truyền đến một tiếng nổ mạnh, toàn bộ rừng cây chấn động.
Uy lực tiếng nổ mạnh cứ thế ập tới đằng sau người ta mà tới, rừng cây bị nổ mạnh đổ ngã, xé nát. Tốc độ Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt lại nhanh thềm mấy phần, vọt thẳng ra ngoài, như gió bắn tới, suýt nữa thì đụng phải một người một quỷ ở phía trước rừng cây.
“Cẩn thận đó, đừng đâm lại đây!”
Người tới hoảng sợ kêu to, được một tấm vải đỏ quấn bên hông, xả sang một bên, khiến anh ta sợ bị đâm suýt chết. Tuy bị ép bay vọt nhưng cả người anh ta cũng rơi thẳng vào trong bụi cổ, cả miệng nhét đầy cỏ.
Tiếng nổ mạnh trong rừng cây vang dội một hồi lâu mới ổn định lại được.
Nhạc Chính Trước và Chử Hiệt dừng bước, đồng thời họ cùng quay đầu nhìn rừng cây đằng sau, thấy khắp nơi la liệt cây đổ, trong lòng mới biết vừa rồi con quái vật nổ mạnh ấy có uy lực cực lớn, may mà họ tránh kịp.
Chử Hiệt thả Du Lệ xuống, xoa xoa mặt lạnh băng của cô, hỏi, “Không sao chứ?”
Du Lệ lắc đầu, cố gắng kìm cơn khó chịu trong dạ dày lại, rồi nhìn rừng cây trước tiên thấy quá tối, không thấy rõ tình hình cho lắm, liền quay đầu nhìn người ngã phịch trên mặt đất cách đó không xa, bên cạnh người đó còn có một nữ quỷ.
Ô, nữ quỷ này nhìn quen quá ha.
Du Lệ a một cái, nói, “Là cô à!”
Nữ quỷ Tô Loan liếc nhìn cô một cái, gương mặt trắng xanh cứng ngắc chẳng có biểu hiện gì, lạnh nhạt ừ một câu, sau đó ngồi xổm xuống, mặt lạnh tanh ghé nhìn người trên cỏ, rồi thu lại tấm vải đỏ quấn eo anh ta lại.
Du Lệ để ý thấy, tấm vải đỏ đó thật ra là váy trên người cô, vừa rồi trong lúc nguy cấp, tay áo màu đỏ biến dài ra, rồi bó chặt người đó mà kéo sang một bên.
“Phi phi phi!”
Mễ Thiên Sư bốn chân tám xoa quỳ rạp trên mặt đất vừa phun phì phì vừa bò dậy, biểu hiện vô cùng đáng thương thấy nữ quỷ ngồi xổm đó lạnh lùng nhìn anh ta thì bảo, “Tỷ tỷ Tô Loan à, lần sau ra tay đừng có dùng sức ném quá nha”
Suýt nữa thì ăn khổ rồi nha.
Tô Loan (Ừ)
Lúc Nhạc Chính Tước nhận ra người tới, bất ngờ bảo, “Là anh à, tổ dị văn phái anh tới đây sao?”
Mễ Thiên Sư đứng dậy, vỗ vỗ đám tuyết bám trên người, cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Những người khác đều có việc cả, tôi thì nhàn rồi, tổ trưởng bảo tôi đi một chuyến tới đây”
Anh ta nói thì nhẹ nhàng, trên thực tế tổ trưởng Hà sở dĩ bảo anh ta tới chỗ này cũng vì có nữ quỷ Tô Loan.
Thiên sư tổ dị văn đều
biết, bên người anh ta nuôi một con Quỷ Vương, hơn nữa con Quỷ Vương này là do Hề Triển Vương bên đó có được, đã từng giết người ở trong mộ cương thi, cũng không trói buộc được. Lo lắng cho cái tính hung tàn của nó chưa thuần, tương lai có khả năng sẽ tiếp tục đả thương người, lại không thể nhốt nó lại được, tổ Dị văn liền nghĩ cách làm nó suy yếu tính hung ác, vì thế mới bảo Mễ Thiên Sư mang Tô Loan đi làm nhiệm vụ, hy vọng có thể làm Tô Loan dần khắc chế đi hung tính của chính mình.
Mễ Thiên sư nói xong, thăm dò nhìn thoáng qua rừng cây, hỏi, “Vừa rồi tiếng nổ mạnh là chuyện thế nào vậy?”
“À, không có gì, chỉ là con quái vật kia được chúng tôi liên thủ thọc xuyên qua chỗ yếu ớt. Nó không cam tâm, nên tự bạo muốn lôi chúng tôi cùng nhau chết chung ý mà”
Mễ Thiên Sư chẳng biết nói gì nhìn anh ta, Nhạc Chính Vương nói nghe thật nhẹ nhàng ghê, nếu không phải vừa rồi anh ta cảm giác được uy lực nổ mạnh của con quái vật đó, suýt nữa thì đã tin anh ta ngay rồi.
Tiếp đó, Nhạc Chính Vương lại nói đầy ghét bỏ, “Các anh tới cũng quá muộn”
Mễ Thiên Sư kêu oan cho mình, “Sau khi nhận được tin, chúng tôi đã đáp máy bay đi không ngừng nghỉ tới đây nè. Vừa rồi phát hiện ra tà khí bên này ngút trời, còn chưa kịp nghỉ đã chạy ngay tới rồi”
Chỉ kém chút là họ đụng vào nhau, thật ấm ức chết mất.
Nhưng Nhạc Chính Vương đã giải quyết nhanh như thế, Mễ Thiên sư cũng không thấy lạ.
Vị này chính là đại yêu Tây Bắc, tốc độ nhanh là bình thường. Anh tự mình hiểu ra, bản thân tới đây là để thu dọn hậu quả cho tốt, tiện tìm hiểu tình hình.
Ngẫm nghĩ, Mễ Thiên Sư tùy ý liếc mắt nhìn người bên cạnh Nhạc Chính Tước một cái, đột nhiên kêu a một tiếng, khiếp sợ nói, “Nữ thần, sao cô lại ở chỗ này?”
Vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Nhạc Chính Tước, thế mà anh ta lại không phát hiện ra Chử Hiệt và Du Lệ trước, còn tưởng là vừa rồi cùng chiến đấu với Nhạc Chính Tước hẳn là yêu Tây Bắc chứ.
Chẳng trách mà tốc độ giải quyết lại nhanh đến vậy, hai kẻ này liên thủ, có gì mà không giải quyết được chứ?
Du Lệ cười đáp, “Tôi đang đóng phim ở đây, đúng lúc gặp phải chuyện này nên tới đây xem thôi”
Mễ Thiên sư cao hứng nói, “Aida, thật là có duyên đó nha”
Nhạc Chính Tước lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ quả thật có duyên thật, chỉ cần ở đâu có loại người Chung Nghệ Nam bị nguyền rủa của tổ tiên thì ở đó sẽ có chuyện xảy ra ngay, cũng chẳng phải là có duyên đó sao.
Tuy nhìn thấy nữ thần rất cao hứng, nhưng còn chuyện chính phải làm, cả đoàn người lộn trở lại rừng cây lần nữa.
Vừa rồi vì nổ mạnh nên cây cối trong rừng bị phá hủy rất nhiều, những yêu vật không kịp chạy trốn toàn bộ bị nổ chết, trong không khí ngập tràn một mùi tanh tưởi.
Trừ Tô Loan ra, những người khác không nhịn được bịt chặt mũi lại. Tô Loan là quỷ, không ngửi được mùi tanh tưởi đó.
Mễ thiên sư bóp mũi, thở dài, “Nếu có Hề lão đại ở đây thì tốt rồi, có anh ấy cái mùi tanh tưởi này cũng có thể thanh trừ nhanh chóng”
Bản lĩnh Thiên phú của Hề Triển Vương là tinh lọc, chỗ nào có anh thì uế khí ở đó không xâm nhập, không khí đều tươi mát tự nhiên.
Nhạc Chính Tước liếc nhìn anh ta một cái, “Nếu có anh ấy ở đây, đoán chừng lại phải mua lá tinh lọc từ chỗ anh ấy, anh trả nổi không?”
Mễ Thiên Sư lập tức im lặng, tuy anh ta có chút tiền nhưng nếu phải dùng nhiều tiền quá thì thật không trả nổi thù lao mời Hề Triển Vương giúp đâu.
Đi được một lúc, rốt cuộc cũng trở lại cái nơi có quái vật kia ở.
Chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi toàn là thịt nát mà máu tanh hôi, Mễ thiên sư nhận ra những thứ này là do yêu vật sau khi chết lưu lại, ở cách đó không xa có một cái hố to, đúng là nơi mà con quái vật kia tự bạo lưu lại.
Nhìn thấy cái hố to ấy, Mễ Thiên sư hít hà một hơi, có thể thấy uy lực tự bạo của con quái vật kia mạnh tới mức nào.
Trừ đó ra, còn có một số ít quái vật không có ý thức lắc lư ở gần đó, lệ khí của đám quỷ quái đó rất nặng, cảm giác được hơi thở người sống mà hung ác nhào tới.
Có mặt Tô Loan, dĩ nhiên không chấp nhận được chúng tác quái, Tô Loan vung tay áo lên, trói hết chúng lại.
“NHững hung quỷ này từ đâu tới vậy nhỉ?” Mễ Thiên sư hỏi.
Nhạc Chính Tước xoa cằm, bảo, “Hẳn là vừa rồi con quái vật kia để lại, có người luyện quỷ nuôi nó, những quỷ này là đồ ăn của nó”
Mễ Thiên Sư nhíu mày, không nghĩ ra quái vật tà ám này là loại gì quỷ gì, hơn nữa lại còn là thứ quỷ quái hung ác như thế. Nếu tà ám đó không phải bị nhóm Nhạc Chính Tước đâm trước, để nó ẩn nấp ở đây trưởng thành, chỉ e tương lai sau này là một tai họa.
Du Lệ nhìn thấy những âm khí dày đặc quỷ quái ấy, rụt lại người bên cạnh Chử Hiệt.
Cái nơi có quỷ quái lui tới, thì nhiệt độ tương đối thấp, vẫn là ở bên cạnh Chử tiên sinh ấm áp hơn.
Báo Tuyết vẫn rúc trong áo choàng lại thò đầu ra lần nữa, hai móng bám chặt vạt áo cô, đưa đầu nhìn khắp nơi.
Trong tay mấy người đều cầm đèn pin, ánh sáng đèn pin lay động trong rừng cây.
Họ đứng trước hố to, hố này ước chừng rộng mười mét, bùn đất bay tứ tung, toàn lá rụng vô số, người không hiểu còn tưởng là dùng thuốc nổ cho nổ tung nữa.
“Ồ, bên dưới có gì đó kìa”
Mễ Thiên Sư nói, cắm đèn pin vào hông, chuẩn bị leo xuống.