Chu Tuấn Minh đuổi một mạch tới tận bãi đỗ xe. Mắt thấy Du Lệ các cô sắp lên xe, gã nhảy vội hai ba bước chân tới gần, một tay ấn lên cửa xe, mắt nhìn Du Lệ chằm chằm, ngoài cười nhưng trong thì lạnh lùng bảo, “Tiểu thư Du, tuy công ty giải trí Hồng Phi cũng chẳng là gì, nhưng không có phụ nữ nào trong giới giải trí lại không nể mặt như thế”
Còn chưa có phụ nữ nào được đại thiếu gia gã chặn đường lại dám cho một bạt tai với gã! Người phụ nữ này cũng to gan thật!
Du Lệ lia mắt lườm gã một cái, cau mày, tự dưng hỏi, “Chu công tử, anh đã thấy quỷ bao giờ chưa?”
Chu Tuấn Minh:????
Cô nói đầy thâm thúy ý nhị, “Nhìn tướng mạo Chu tiên sinh hình như dụ quỷ thật đó nha!”
Chu Tuấn Minh buông tay ấn cửa xe ra, miễn cưỡng bảo, “Tiểu thư Du cự tuyệt tôi thì thôi đi, cần gì phải nói kỳ kỳ lạ lạ kiểu này chứ?” Cũng không rõ có phải tác dụng tâm lý không, tự dưng cảm thấy bãi đỗ xe này trở nên âm u lạnh lẽo, khiến gã dựng tóc gáy, tâm tư đối với Du Lệ phai nhạt hẳn.
Du Lệ nhìn thoáng qua vai gã, mỉm cười bảo, “Anh không tin thì thôi, nhưng nhớ tới tối phải nhớ rõ là đừng có soi gương đó”
Lúc này Chu Tuấn Minh mới thực sự bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn cô.
Chử Hiệt ngồi trong xe, mắt nhìn vào gã đàn ông mặc một thân bộ vét bên ngoài xe, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua một cánh tay quỷ trắng bệch đang đặt trên vai gã đàn ông, nhẹ nhàng lạnh nhạt thu lại, sau đó thò tay ra ôm lấy bả vai Du Lệ, đột nhiên hôn lên mặt cô.
Cửa sổ xe trượt xuống đúng lúc Chu Tuấn Minh đứng ngoài thấy cảnh này, hai mắt trợn trừng.
Trợ lý Trịnh ngồi vào ghế phụ, cất tiếng chào Đồ Nhĩ Tư đang ngồi ở ghế lái, không nhịn được nhìn vào kính chiếu hậu, dĩ nhiên cũng thấy cảnh đó, lập tức chẳng nói được gì nữa.
Vừa rồi Du Lệ nói giống y như thật khiến cô nàng cũng bị dọa chút, nhưng dù bị kinh hãi cũng không bằng cảnh này.
Chử tiên sinh đây là đang tỏ rõ quyền sở hữu của mình với tình địch sao?
Đồ Nhĩ Tư cũng thoáng nhìn qua gã đàn ông gặp xui bên ngoài xe, rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Lúc tới giao lộ, Đồ Nhĩ Tư dừng xe để trợ lý Trịnh xuống, rồi tiếp tục lái tiếp về hẻm Thanh Xuyên.
Không có mặt người bình thường, Du Lệ lập tức kể chuyện đã gặp lúc trước cho Chử Hiệt nghe.
“….. Em và Ôn Trúc Tâm quan hệ không thân thiết cho lắm, nhưng cũng biết cách làm người của cô ấy, cũng không bao giờ dùng thủ đoạn bỉ ổi này để cầu yêu. Nên lúc cô ấy xuất hiện, em phát hiện ra trên người cô ấy có bóng chồng lên, cứ như có hai linh hồn vậy, còn tưởng là mình nhìn lầm nữa chứ, sau đó em có dẫn riêng cô ấy tới phòng vệ sinh, vốn chỉ thử một chút, ai ngờ thật sự có Yêu Quỷ bám trên người cô ấy”
Nói đến đây, Du Lệ không kìm được sờ cổ, lúc ấy làm rất tự nhiên, xong việc rồi ngẫm lại mới thấy hơi dựng tóc gáy chút.
Cô cũng không ngờ được mình sẽ to gan đến thế.
Đương nhiên, quan trọng hơn nữa là cô phát hiện thấy mình có vấn đề gì đó, không chỉ ban ngày thấy có bóng quỷ bám lên trên thân thể con người, mà còn bắt được cả quỷ nữa.
“Chử Hiệt, anh bảo trên người em có phải xảy ra chuyện gì không?” Du Lệ nhìn anh chằm chằm hỏi, “Hôm nay em thế mà bắt được một con Yêu Quỷ đó, lại còn phong ấn nó vào lá bùa mà Mễ Thiên sư đưa cho em nữa chứ”
Chử Hiệt rũ mắt, thấy cô hơi nghi hoặc khó hiểu, thò tay vén tóc mai sang vành tai cô, nói chậm rãi, “Không lạ gì, em vẫn đeo vòng Jangorod, nó có thể thay đổi thể chất bình thường của con người”
Du Lệ ồ một câu, ngơ ngác nhìn anh bảo, “Ý anh là, em có thể nhìn thấy bóng quỷ chồng lên thân người, cũng bắt được con Yêu Quỷ đó là bởi thể chất em thay đổi á?”
Chử Hiệt ừm một câu, nói tiếp, “Trừ điều này ra, em đã từng bị bia Mễ Nại Tư triệu hoán, lực lượng của nó cũng thay đổi thân thể của em”
Đủ loại nguyên nhân, cô có thể bắt được con Yêu Quỷ đó cũng không có gì là khó cả.
“Không phải là vì em năm ngoái vẫn chăm chỉ rèn luyện à?” Du Lệ ngơ ngác, cô còn tưởng là kết quả nỗ lực rèn luyện của mình nữa chứ.
“Cũng có cả nguyên nhân này” Chử tiên sinh lại khẳng định, “Tiểu Lệ Chi thật lợi hại”
Du Lệ, “…….”
Du Lệ đờ mặt, cứ ngơ ngác vậy mãi cho tới tận lúc trở lại hẻm Thanh Xuyên, không để ý tới thần sắc kỳ lạ của Đồ Nhĩ Tư đang lái xe.
Đồ Nhĩ Tư nghĩ, Chử tiên sinh lừa dối người rất tinh vi nha, tuy quả thật có mấy nguyên nhân trước nhưng nguyên nhân cuối thì không phải là bọn họ đã hạ khế mệnh hay sao?
Phát hiện ra họ thế mà hạ mệnh khế cũng rất ngẫu nhiên, mãi đến lúc đó Đồ Nhĩ Tư mới biết được, Chử tiên sinh còn yêu quý con người đó khác hẳn tưởng tượng của anh ta.
Sau khi trở lại hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ đến gõ cửa phòng số 44.
Cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra, Quỷ Vương vẫn bộ váy đỏ như thường lệ xuất hiện sau cánh cửa, trong phòng không bật đèn, một khoảng đen kịt u ám, hơi thở khủng bố ấy khiến người ta chẳng dám đặt chân vào.
Du Lệ lặng lẽ đưa mắt nhìn lên người Tô Loan, cười bảo, “Xin chào, tiểu thư Tô Loan, xin hỏi Mễ Thiên Sư có nhà không?”
(Không có, cô tìm anh ấy có việc à?) Tô Loan hỏi.
Du Lệ lấy lá bùa từ trong túi xách ra, kể lại một lượt chuyện gặp hôm nay cho cô nàng nghe, “Bùa Yêu Quỷ này tôi không biết xử lý thế nào cả, định đưa Mễ Thiên Sư xem tình hình thế nào, có thể giúp nó siêu độ được không”
Tuy Du Lệ có thể túm chặt được con Yêu Quỷ này, nhưng vì không phải là thiên sư nên thật đúng là không cách nào siêu độ cho nó cả, càng không giống như Chử tiên sinh, chỉ đơn giản thô bạo bóp chết nó.
Không có thâm thù đại hận gì, vẫn nên tích đức tốt hơn, để nhóm quỷ quái này đi đầu thai đi.
Tô Loan nhìn cô, không nói gì.
Du Lệ bị cô nàng nhìn thấy lạnh từ lòng bàn chân lên dần trên, thần sắc trên mặt hơi khó coi, hỏi, “Tiểu thư Tô Loan, sao thế?”
Tô Loan thu mắt lại, bảo (Cô đợi một lát, tôi bảo anh ấy tới)
Tô Loan mời Du Lệ vào nhà uống trà, tay cô nàng chỉ khẽ nhích một cái, một sợi quỷ khí xuất hiện trên đầu ngón tay, quỷ khí phiêu lãng trong không trung, tiếp đó xuyên tường ra ngoài, biến mất.
Có lẽ là do có khách, rốt cuộc Tô Loan cũng thắp đèn lên, ánh sáng
xua tan hắc ám, cuối cùng không còn có hình ảnh âm trầm khủng bố nữa. Nhìn nhà Tô Loan, Du Lệ phát hiện ra bố trí rất ấm áp, tao nhã, vừa nhìn là thấy có phụ nữ làm chủ nhà ở, không giống như nơi ở của quỷ.
Tô Loan đi đun nước pha trà cho họ.
Du Lệ nhìn cô giống như một con người, rất có nền nếp pha trà gọt trái cây mời họ, tâm tình một lời khó nói hết, nhưng vẫn nhận tình cảm của cô, vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm với cô nàng, hỏi dò việc sinh hoạt của cô ở hẻm Thanh Xuyên, có thấy quen hay không quen gì đó không.
(Ở đây rất tốt!) Tô Loan đáp (Hoàn cảnh cũng rất tốt, con người cũng rất tốt, khách thuê trọ cũng đều tốt…)
Lời này nghe có vẻ chiếu lệ, nhưng Du Lệ biết tính cách của Quỷ Vương, tốt thì chính là tốt, không bao giờ cố ý nói dối, bởi vì không cần thiết phải nói dối. Đối phương thích hẻm Thanh Xuyên, khiến lòng cô vô cùng cao hứng, cười bảo, “Nếu có gì không quen, cứ nói ra nha, đừng để trong lòng”
Tô Loan ừm một câu, yên tĩnh ngồi ở đó cũng không âm trầm nữa.
Mà Du Lệ thì ngược lại nghĩ đến những cây đào to nhỏ lớn bé ở hẻm Thanh Xuyên, ho khẽ một cái, “Tiểu thư Tô Loan, những cây đào ngõ nhỏ đó….”
(Chúng xinh đẹp lắm, chắc sắp nở hoa rồi)
Du Lệ nhìn cô nàng chằm chằm, thấy trên mặt cô nàng không có tia miễn cưỡng nào, cuối cùng cũng xác nhận vị tiểu thư Quỷ Vương này quả thật vô cảm với cây đào, thậm chí còn cảm thấy chúng sau khi nở hoa sẽ rất đẹp nữa kìa.
Chắc đạo hạnh Quỷ Vương cao thâm nên đến cây đào ngàn năm cũng không sợ nữa.
Nghĩ vậy Du Lệ rốt cuộc cũng thả lỏng, vừa uống trà vừa tán gẫu với cô nàng, Chử Hiệt thì ngồi yên một chỗ, thần sắc lãnh đạm, trước sau chưa từng nói một câu nào.
Nửa tiếng sau, Mễ Thiên Sư đi vào hẻm Thanh Xuyên. Lúc vào cửa, Tô Loan rót một ly trà xanh đẩy tới trước mặt anh ta.
Mễ Thiên Sư bưng lên uống hơn nửa, cao hứng hỏi, “Nữ thần, Tô Loan bảo cô tìm tôi hả? Có chuyện gì thế?”
Du Lệ đưa bùa phong ấn Yêu Qủy cho anh ta, vừa đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra lúc ban ngày với anh ta.
Mễ Thiên Sư giật mình trợn to mắt, nhìn nhìn lá bùa, phát hiện thấy bên trong quả thật phong ấn một con Yêu Quỷ, tuy đạo hạnh của con Yêu Quỷ này không cao, nhưng nghĩ đây là cho chính Tay Du Lệ bắt thì…
Mễ Thiên Sư có một cảm giác một lời khó nói hết.
“Nữ thần, cô thế mà có thể bắt được quỷ à?” Mễ Thiên Sư đang nghi ngờ không rõ Du Lệ thật ra có phải thiên sư không nữa.
Không nói tới Du Lệ, mà kỳ thật Chử Hiệt cũng có thể bắt được cả quỷ.
Nhưng vấn đề là, Chử tiên sinh ngài ấy không phải là người mà, có thể bắt được quỷ cũng là chuyện bình thường!
Du Lệ hơi toát mồ hôi, bảo, “Thật ra thì hôm nay tôi cũng mới phát hiện ra mình có thể bắt được quỷ, mà con Yêu Quỷ này nhờ anh rồi. À đúng rồi, có thể cho tôi mấy lá bùa được không?”
Sau này gặp phải chuyện thế này cũng có thể lấy bùa bắt quỷ là được.
Mễ Thiên Sư hào phóng đáp, “Đương nhiên là được rồi, cô cần bao nhiêu đều được”
Năm ngoái Tô Loan mời họ ăn nhà mới, Mễ Thiên Sư có tặng cho mỗi người được mời tới ăn cơm một ít lá bùa làm quà gặp mặt. Du Lệ đem thả những lá bùa đó vào trong túi thường dùng, nghĩ đây là bùa thiên sư, biết đâu một ngày nào đó có tác dụng, nên vẫn để ở đó.
Ai ngờ lần này vừa khéo đã dùng tới.
Tiếp đó Du Lệ hỏi dò Mễ Thiên Sư xem định xử lý con Yêu Quỷ này thế nào.
“Cứ xem xem trước đó nó có làm gì quá phận không, chỉ cần không giết người, đều có thể siêu độ được, để nó đi đầu thai kiếp sau tốt hơn” Mễ Thiên Sư ngẫm nghĩ bảo, “Còn nữa, cái cô mà bị nó bám lên người đó không rõ tình hình thế nào rồi, nếu bám chưa lâu, cũng yếu ớt mất dăm bữa nửa tháng, nếu bám vào lâu quá, phải tìm một thiên sư mới được…”
Du Lệ cũng không rõ tình hình Ôn Trúc Tâm thế nào, cô và Ôn TRúc Tâm không thân, sau khi giao Ôn TRúc Tâm cho người đại diện của cô ấy rồi không quan tâm nữa.
Phải dành chút thời gian hỏi tình hình xem đã, nếu thực sự nặng, thì mời Mễ Thiên Sư đi một chuyến.
Trò chuyện một lúc, Du Lệ và Chử Hiệt mới đứng dậy rời đi.
Mễ Thiên Sư và Tô Loan tiễn họ ra tận cửa, nhìn theo bóng hai người đi sâu vào tận trong hẻm Thanh Xuyên.
Ánh đèn vàng chiếu vào ngõ nhỏ yên tĩnh, hoa mọc hai bên đường, không khí sạch sẽ mát lạnh, mang theo hơi thở ngày xuân.
Mễ Thiên Sư suy tư nhìn theo hai người, đột nhiên hỏi, “Tô Loan, cô có phát hiện ra mệnh cách nữ thần của tôi thay đổi rồi không?”
Tô Loan ừm một câu, nói lạnh nhạt (Cô ấy kết khế mệnh với Ma tộc, vận mệnh một người một ma đã sớm liên kết bên nhau, dĩ nhiên sẽ thay đổi)
Hơn nữa Ma tộc kết khế mạnh với cô ấy không phải là Ma tộc bình thường, hơi thở trên người rất cổ quái, thế mà bất giác có thể lặng lẽ thay đổi mệnh cách của con người, cô nàng cũng nhìn không thấy là Ma tộc này cố ý hay còn nguyên nhân nào khác.
“Vậy cô nói là tốt hay xấu vậy?” Mễ Thiên Sư buồn rầu đáp, “Tuy vẫn chưa yêu nhưng đã thất tình, song tốt xấu gì cũng là fan của nữ thần, không thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện gì được, nếu Giang đại tiểu thư mà biết cũng không trơ mắt mà nhìn đâu”
Tô Loan thành thật đáp ( Tôi không rõ nữa, tôi nhìn không ra)
“Vậy cô nói xem, lão thái gia nhà tôi có thể nhìn ra được không?”
(Có lẽ là được) Mễ Thiên Sư đưa ra một quyết định, “Được! Khi nào rảnh tôi sẽ về nhà một chuyến, hỏi lão thái gia một chút vậy”