Ở Ma giới một năm thì tại thế giới nhân loại chỉ mất hơn nửa tháng mà thôi.
Thời gian ở Ma giới khác hẳn với thế giới nhân loại, cũng là nguyên nhân khiến nhiều con người điên cuồng muốn chạy tới Ma giới, sau khi Lôi Nạp Đa Nhĩ được khai trương, đã gặt hái được nhiều thành công.
Du Lệ ôm trong bụng không rõ là tiểu Ma Long hay tiểu Bình Quả trở lại hẻm Thanh Xuyên, hẻm Thanh Xuyên lập tức sôi trào.
“Ôi, thật sự mang thai rồi sao? Không rõ là con trai hay cháu gái đây” Bà Cô mừng không tả xiết nói, “Đứa nào trước cũng được, trước cứ bình an sinh ra đã rồi nói”
Hiện giờ bà lão đối với trẻ con là trai hay gái đều không lo, cứ sinh ra đã, nuôi dưỡng cho tốt, không cần gánh trên lưng trách nhiệm của nhà họ Du làm gì.
Bà cô nói là làm, Du Lệ còn biết nói gì đây? Cứ yên tĩnh như gà mà được vỗ béo như heo thôi.
Sau khi Giang Úc Linh và An Như nghe tin cô mang thai, đều tới thăm cô ở hẻm Thanh Xuyên.
Du Lệ đang bưng chén cháo đỏ chót ăn ngon lành, nhìn thấy họ thì hỏi, “Mọi người có ăn không?”
An Như có nuôi một ông chồng không ăn cay, dần cũng khiến bản thân không ăn cay, lúc nhìn thấy cái bát đỏ rực ớt kia, da đầu tê rần hỏi, “Không cay à?”
“Không cay mà, ngon lắm” Du Lệ đáp.
“Chẳng lẽ là Tiểu Bình Quả sao?” An Như suy đoán, con gái ăn chua cay cũng có căn cứ.
Giang Úc Linh, “Dì An à, dù trước đây không mang thai cô ấy vẫn có thể ăn cay mà, hiện giờ cũng có gì khác đâu ạ”
An Như, “Vậy cháu có thích ăn chua không?”
“Có ạ” Du Lệ đáp, tay sờ một quả mận xanh, cắn một miếng, trông có vẻ ăn rất ngon lành.
An Như lại đoán, “Chẳng lẽ là sinh đôi?”
Giang Úc Linh không biết nói gì nhìn bà, không kìm được hỏi, “Dì An à, dì tới đây chẳng lẽ để đoán trong bụng Du Lệ là trai hay gái à?”
Được cô nhắc, An Như mới phát hiện ra mình có vẻ quan tâm hơi sâu.
Bà hơi ngượng, hết cách rồi, chính bà còn không có con, lại vô cùng thích con cái nhà người ta, phụ nữ sinh con là chuyện rất bình thường, thấy người khác mang thai, chẳng phải cũng đoán này nọ không phải sao.
An Như ho khụ một cái, bảo, “Hiện giờ cháu mang thai rồi, sau này làm sao đây? Một năm đoán chừng là không thể đóng phim được, chẳng lẽ lại muốn rời khỏi sao?”
“Có thể nha, dù gì cháu cũng không thiếu tiền ạ” Du Lệ lắm tiền nhiều của đáp ngay.
An Như không kìm được lườm cô một cái, chẳng nể nang gì.
Tuy tiếc tiền đồ của Du Lệ, nhưng so với những thứ đó thì bà càng coi trọng đứa con trong bụng Du Lệ hơn. Trong mắt bà thì trẻ con là chuyện lớn nhất, cái gì cũng có thể buông, cứ bình an sinh con ra mới đúng nhất.
Giang Úc Linh biết tâm tư của An Như, thấy bà bối rối thì kéo Du Lệ ra một bên nói chuyện.
Nghe Du Lệ bảo ở một năm Ma giới, gần như đã đi du lịch gần hết Ma giới rồi, Giang Úc Linh hơi hâm mộ.
“Nếu bạn muốn đi cũng được mà, bảo Hề Từ dẫn bạn đi, có anh ấy thì tuyệt đối đảm bảo an toàn. Chỉ là không có phương tiện giao thông, minh muốn lái xe cũng không có, tuy có ma thú thay cho đi bộ, nhưng ngoài điều đó ra thì tốc độ ma thú thật sự quá là chậm…”
Nói đi nói lại cũng chỉ có tốc độ Ma Long mới có thể cho họ đi chu du khắp Ma giới là được thôi.
Giang Úc Linh cười đáp, “Thôi bỏ đi, đợi tương lai Ma giới được khai phá cũng không muộn”
“Chắc có lẽ phải đợi rất lâu đó, có thể là mấy trăm năm cũng nên” Du Lệ nói, liếc mắt nhìn Giang Úc Linh một cái, khẳng định, “Không sao, một trăm năm với các bạn cũng vẫn đợi được mà”
Giang Úc Linh gật đầu, quả thật đợi một trăm năm vẫn được.
Sau đó cô lại nhìn bạn thân, vốn cứ tưởng mình mình sẽ trải qua không biết năm tháng nào già dần đi, ai ngờ lai lịch ban thân cũng không bình thường hơn với cô, thật ra có chút vật họp theo loài, người phân theo nhóm mùi hương, năm đó kết bạn bừa, cũng không phải là một người bình thường.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Chử Hiệt bưng một chậu hoa quả vừa gọt xong mang vào.
Nhìn hoa quả đó cũng không giống như ở thế giới nhân loại.
Du Lệ cắn hạt dưa nói với Giang Úc Linh, “Lần này chúng mình về có mang theo một ít đặc sản Ma giới, đợi chút bạn mang một ít về cho ba Giang nếm thử nhé”
“Được” Giang Úc Linh cũng không khách sáo đáp.
Thừa lúc bụng chưa to lên, Du Lệ sắp xếp hết mọi thứ, thậm chí còn nhân cơ hội làm mấy cái quảng cáo coi như an ủi An Như bị tổn thương đi.
Chử Hiệt cẩn thận đi theo bên cô, giống gà mái mẹ bảo vệ con vậy, bảo vệ cô kín không chút kẽ hở nào.
Lúc chạng vạng, Chử Hiệt ôm lấy cô đi tản bộ ở hẻm Thanh Xuyên, rốt cuộc không kìm được thốt lên, “Tiểu Lệ Chi, còn 238 ngày nữa Tiểu Bình Quả mới ra đời, vì không muốn Tiểu Bình Quả sinh ra là con riêng, chúng mình phục hôn đi”
Du Lệ ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy thần sắc anh thấp thỏm, bộ dáng lo lắng cẩn thận, trong lòng mềm hẳn đồng ý một câu “được”
Chử Hiệt không ngờ cô lại đồng ý, ngây ra một lúc, vui sướng đến mức suýt không kìm được mà biến thành Ma Long bay mấy vòng trên bầu trời, vẫn do Du Lệ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt anh mới khiến anh thôi ngơ ngẩn.
Chử Hiệt vui sướng thực sự, sợ Du Lệ hối hận, vội vàng kéo cô đi Cục Dân chính ngay sáng hôm sau.
Ôm Giấy kết hôn mất rồi lại được, Chử Hiệt kéo Mai Lợi Nhĩ, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cùng đám Ma tộc ở Ma giới tới, không thèm để ý mặt mấy Cổ Ma, nói nghiêm túc, “Ta và Tiểu Lệ Chi muốn tổ chức hôn lẽ ở La Tắc A Tư, chuyện này giao cho các anh”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức đã biết ngay sẽ có một ngày như này, những tâm tình vẫn buồn bực, không kìm được bảo, “Các người muốn tổ chức hôn lễ ở La Tắc A Tư thì liên quan gì đến chúng tôi chứ? Thành La Tắc A Tư không phải là của chúng tôi, các người mới là chủ nhân của thành La Tắc A Tư có được không?”
Tuy Mai Lợi Nhĩ và Lai Nhân Tư không nói gì nhưng thể hiện trên mặt thì không khác cho lắm.
Chử tiên sinh nói vô cùng hợp lý hợp tình, “Tiểu Lệ Chi đang mang thai, chẳng lẽ các ngươi muốn một phụ nữ có thai cứ bận bịu liên tục à, lương tâm các ngươi không thấy bất an sao?”
Không có đâu, Ma tộc như bọn họ còn có lương tâm gì chứ?
“Chẳng phải còn có ngài sao?”
“Ta còn phải chăm sóc cho Tiểu Lệ Chi, không tách ra được” Chử Tiên sinh càng nói càng thấy có lý, “Đám ông bà lão ma các ngươi không hiểu đâu”
Đám Ma tộc, “….”
Ma giới có một Ma Long như vậy quả thật bất hạnh, càng bất hạnh hơn là, tồn tại Ma Long còn liên quan đến ổn định Ma giới nữa, nếu bọn họ không xắn tay vào làm, khiến Ma giới lại sụp đổ lần nữa, bọn họ gánh không nổi.
Nhóm Ma tộc chỉ đành trầm mặt, về Ma giới chuẩn bị hôn lễ cho họ.
Nếu phục hôn, Du Lệ cũng thực hiện chính lời hứa hẹn của mình, công khai chuyện kết hôn ra trước.
Internet suýt nữa bị tê liệt.
Du cô nương tùy hứng tắt Weibo đi, thong dong, tiếp tục nằm trong hẻm Thanh Xuyên sống quãng đời nuôi heo nhàn nhã của mình.
Ăn đồ ăn do Đồ Nhĩ Tư nấu, Du Lệ cảm thấy chuyện này cũng coi như là ước mơ về hưu sinh sống trước.
Mai Lợi Nhĩ là người rất có năng lực, chỉ trong một tháng mọi công tác chuẩn bị cho hôn lễ cũng đã chuẩn bị hòm hòm, rồi bắt đầu phát thiệp mời khắp nơi.
Du Lệ cũng phát thiệp mời cho bạn bè ở thế giới nhân loại, cũng mượn hôn lễ lần này mời rất nhiều người có lòng đi tham quan thành La Tắc A Tư luôn.
Tuy hôn lễ rườm rà, nhưng là một phụ nữ mang thai, chỉ cần trang điểm thật đẹp đợi là cô dâu là được, đưa ra lịch trình ổn ổn, ngược lại lại khiến Mai Lợi Nhĩ và nhóm Ma tộc giúp đến phát mệt, cảm giác như không phải là mình nữa.
“Thật vô dụng quá, chẳng phải chỉ là một hôn lễ hay sao” Uy Sắt nói đầy khinh thường.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức giận dữ, “Lúc anh nói câu này, có thể thả bánh kem trong tay xuống được không? Không giúp gì không có tư cách nói, cút sang một bên đi”
Uy Sắt nhanh nhẹn chạy mất, chạy đi xem tân lang Áo Phỉ Nick ngốc kia.
Chử Hiệt mặt một bộ trường bào cổ điển màu đỏ sậm, đây là lễ phục của nam Ma tộc, thêu hoa văn màu vàng đỏ, xa hoa phiêu dật, càng khiến anh tuấn mỹ vô cùng, những nam tính khác trước mặt anh đều thành cỏ rác.
Uy Sắt nhìn anh, đột nhiên bảo, “Áo Phỉ Nick, hôm nay có muốn đánh nhau không?”
Chử Hiệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã một cái, “Muốn chết hả?”
Uy Sắt đương nhiên không muốn chết rồi, gã quyết đoán lảng sang chuyện khác, “Thằng nhóc trong bụng vợ anh chắc là Ma Long rồi nhỉ, đến lúc đó tôi có thể tìm nó đánh nhau được không?”
Chử Hiệt không nói gì, có con ma muốn tìm đường chết, anh sao ngăn cản chứ? Cứ tưởng Tiểu Lệ Chi không nện gã sao?
Cũng nên để cho Ma tộc khác nếm thử Tiểu Lệ Chi dùng lực lượng tẩn cho một trận xem sao.
Uy Sắt coi như anh đồng ý, trong lòng thầm cân nhắc, đợi sau khi Du Lệ đẻ trứng ra, thì tranh thủ đi ấp quả trứng đó, đợi sau khi trứng nở, thì đem thắng nhóc rồng nuôi cho thật tốt, sau khi nuôi lớn mới có thể mỗi ngày cùng đánh nhau là được.
Hôn lễ này rất long trọng, đông đảo đại lão thế giới nhân loại đều nhận lời mời tham gia hôn lễ.
Du Lệ nhìn đẹp cũng chỉ có thể nhìn thấy những gương mặt nổi tiếng ở hôn lễ, tuy hiện giờ cô không phải là nhân loại thuần túy, nhưng lúc nhìn thấy những gương mặt đó, suýt nữa không kìm được mà làm lễ chào họ đầy cung kính.
May mà hôn lễ cũng xong, cô không cần phải đối mặt với những nhân vật lớn đó nữa, tất cả ném tất cho nhóm Mai Lợi Nhĩ đi tiếp đón, Ma Long mang cô trở lại đáy vực.
Họ vượt qua nửa tháng tuần trăng mật ở dưới vực sâu, mãi mới trở lại thành La Tắc A Tư.
Qua nửa tháng trao đổi, cuối cùng cũng định ra kế hoạch hợp tác bước đầu giữa thế giới nhân loại và Ma giới, Du Lệ mở ra Ma Môn, dẫn các nhân vật lớn rời
đi.
Nhóm Giang Úc Linh cũng định rời đi liền hỏi Du Lệ, “Cậu định sinh con ở Ma giới hay là về sinh ở thế giới nhân loại?”
Chuyện này cũng là một vấn đề hay.
Du Lệ ngây ra, vẻ mặt mờ mịt, cô quay đầu nhìn về Chử Hiệt, hỏi, “Có gì khác nhau không?”
Chử tiên sinh gật đầu, “Ở thế giới nhân loại sinh con thì cần một năm, còn ở ma giới mà nói thì…. Chắc là lâu hơn đó”
Nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều nghĩ đến thời gian ở Ma giới và thế giới nhân loại khác nhau, chẳng lẽ thời gian cũng ảnh hưởng đến đứa bé trọng bụng Du Lệ sao?
Chử Hiệt đáp, “Những ma tộc khác thì không, nhưng đứa bé trong bụng em thì sẽ thế”
Đứa bé này không những là huyết mạch của người thủ hộ Ma Môn, đồng thời còn là huyết mạch của Ma Long, thậm chí còn có cả lực lượng chi nguyên của bia ma, quả thật là một đứa trẻ ghê gớm, dĩ nhiên không giống người thường rồi.
Du Lệ ngẫm nghĩ, cuối cùng dành bảo, “Vẫn về thế giới nhân loại sinh đi”
Sinh ở thế giới nhân loại chỉ cần mang thai mười tháng thôi.
Nhưng lúc Ma tộc sinh cần mang thai rất nhiều năm, cô cũng không muốn phải mãi lâu mới sinh con ra.
Vì thế Du Lệ và nhóm Giang Úc Lnh cùng trở về thế giới nhân loại, đợi đẻ ở hẻm Thanh Xuyên.
Nhóm Giang Úc Linh rất quan tâm đến đứa bé trong bụng Du Lệ, huyết mạch đứa bé này không đơn giản, cũng không rõ Du Lệ sẽ sinh ra thứ gì, họ cũng vô cùng lo lắng.
Vì thế Giang Úc Linh dẫn Lại Tam Nương đã đỡ đẻ cho cô trước tới.
Lại Tam Nương đã đỡ đẻ cho rất nhiều đứa bé bán yêu, cũng chưa từng đỡ đẻ cho một Ma tộc nào, nghe bảo đứa bé trong bụng Du Lệ có thể là con rồng nhỏ, Lại Tam Nương cố gắng chống đỡ, cảm thấy bản thân quả nhiên cần phải học hỏi thêm, học tập không ngừng nghỉ.
May mà Mai Lợi Nhĩ bên đó cũng dẫn mấy bà Ma y đỡ đẻ tới.
Y thuật của Ma tộc đương nhiên kém thế giới nhân loại, thậm chí do Ma tộc đều là những người da dày thịt béo, họ rất ít khi mắc bệnh, tác dụng của bác sĩ không nhiều dẫn tới y thuật ma y cũng vô cùng thô thiển, luôn bị Lại Tam Nương chuyên nghiệp tra đến cùng, ấn thật nhiều tri thức về y học, về phụ sản cho họ, mới cho phép họ ở lại bên cạnh Du Lệ.
Ngày nào Du Lệ cũng ôm cái bụng to, ngồi ở hẻm Thanh Xuyên nhìn một đám yêu ma quỉ quái tụ tập đông đủ, vô cùng náo nhiệt, tâm tình cũng vô cùng vui sướng, cơn nôn nghén cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Mỗi lúc thế, Chử Hiệt sẽ ở bên cạnh cô, phòng ngừa những kẻ không có mắt đụng phải cô.
Thời gian cứ thong thả trôi qua. Lúc bụng Du Lệ càng ngày càng to, Giang Úc Lnh đã trực tiếp mang đứa con của mình tới ở hẻm Thanh Xuyên, ở lại phòng số 106, ở cùng một chỗ với nhóm ba Giang.
Hề Từ thấy vợ con mình đều ở tại đây, dĩ nhiên cũng thu dọn hành lý tới ở cùng.
Lâm Đạt thấy lão đại chạy tới đây ở, vì thế cũng thuê một phòng cạnh phòng Lâm Cửu, thỉnh thoảng đi tới đế đô làm việc rồi về đây ở, chỗ này nghiễm nhiên trở thành một chỗ ở khác với anh em nhà họ Lâm.
Sau khi đến ở hẻm Thanh Xuyên, ngày nào Hề Bảo cũng bước hai chân ngắn ngủn nhảy nhót đi tìm Du Lệ, ghé vào đó nhìn bụng cô.
Du Lệ đưa cho bé một miếng dưa lê, cười hỏi, “Hề Bảo lại tới thăm em gái à”
Tiểu Hề Bảo nghiêm túc gật đầu, vừa ăn dưa lên vừa đáp, “Em gái, chơi nhé”
“Em gái còn hai tháng nữa mới ra chơi được với con đó”
Tiểu Hề Bảo đếm đầu ngón tay, trên mặt lộ ra tia buồn rầu, hai tháng là bao lâu đây? Bé vẫn chưa biết đếm.
Du Lệ cười nắm tay mập của bé hôn lên đó cười đáp, “ Hề Bảo thích em gái như vậy sao?”
“Thích ạ” Bé Hề Bảo rút một món đồ chơi tiểu bạch thỏ từ trong túi quần ra, để trong lòng bàn tay, “Cho em gái chơi chơi nè”
Uy Sắt bưng một đĩa bánh kem tới, nghe thấy anh bạn nhỏ nói thế thì xen vào, “Em gái gì chứ? Chắc chắc là một thằng nhóc rồng, có nhóc rồng đánh nhau mới tốt”
“Em gái!” Hề Bảo cố gân lên cãi.
“Nhóc rồng!”
“Em gái!”
“Nhóc rồng?”
“Em gái!”
“Nhóc… rồng”
Chử Hiệt đập một phát lên mớ đầu đỏ kia, lạnh lùng nói, “Nhóc nhà ta là Tiểu Bình Quả hay là Tiểu Ma Long vẫn không cần ngươi quan tâm”
Uy Sắt không đánh lại anh, sáng suốt ngậm miệng, tuy rời đi nhưng vẫn liếc mắt nhìn bé con bán yêu kia một cái, ý chỉ là chắc chắn sẽ chỉ là nhóc rồng.
Bé Hề Bảo phồng mang trợn mắt lườm gã, vẻ mặt đầy cao ngạo lạnh lẽo, chắc chắn là em gái!
Tuy bé Hề Bảo còn nhỏ, nhưng chuyện bán yêu đã biết từ lâu, vì chuyện giới tính đứa bé trong bụng Du Lệ mà cùng tranh giành kịch liệt với Uy Sắt.
Mỗi lần gặp Uy Sắt, bé Hề Bảo sẽ trừng đôi mắt đen láy như hạt nho lên, phồng hai má phúng phính lên, rõ ràng là một đứa bé bụ bẫm đáng yêu, lại cố tình làm ra vẻ người lớn, cãi cọ cùng gã về đứa bé trong bụng Du Lệ là Tiểu Bình Quả hay là Nhóc rồng.
Thoạt đầu Uy Sắt còn ỷ vào bản thân là một thanh niên ma, nhanh mồm nhanh miệng bắt nạt thằng nhóc, sau đó lại phát hiện ra đứa bé bán yêu này rất quật cường, sau khi tranh cãi cùng mình thì cũng lười phản ứng với bé.
Nhưng không ngờ mà bởi vậy bản thân lại dây vào một phiền toái nhỏ.
Nhìn đứa bé trắng nõn, mềm mại trừng mặt trước mặt mình, cuộc đời Uy Sắt lần đầu tiên bó tay hết cách.
Dù đứa bé này có là bán yêu đi chăng nữa thì nó vẫn là một đứa bé mạnh mẽ, gã cũng không thể ra tay được, chạm cũng không dám chạm vào, chỉ đành căng da đầu mà gọi người lớn nhà đó ẵm bé đi, còn mình thì né tránh thật xa.
Thằng bé đó có gì đó thật đáng sợ!
Những người khác nhìn thấy Uy Sắt và bé Hề Bảo cãi cọ, đều vui vẻ hớn hở xem náo nhiệt.
Nhưng họ cũng rất tò mò, đến lúc đó Du Lệ sẽ sinh ra thứ gì nhỉ.
Tuy y học hiện đại cũng vô cùng phát triển, siêu âm chiếu gì đó cũng biết bộ dạng và giới tính đứa bé, nhưng đối với Du Lệ thì vô dụng, vì chiếu không ra.
Tâm tình Du Lệ rất phóng khoáng, “Lại Tam Nương nói đứa bé rất khỏe mạnh, khỏe mạnh thì được rồi, còn những cái khác không sao, dù gì sinh ra rồi sẽ biết thôi”
Cô nói rất có lý, ai nấy cũng chẳng có gì để nói nữa.
Mang thai hơn mười tháng, vào một ngày chạng vạng mùa thu, rốt cuộc Du Lệ cũng sinh.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, sinh ra một quả trứng.
Vẻ mặt Du Lệ ngơ ngác nhìn quả trứng kia, cả người bối rối vô cùng.
“Mình thật sự đẻ ra trứng sao? Không phải là em bé à?” Cô ngây ngốc bảo, dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu cũng không phát hiện ra bản thân thật sự đẻ ra trứng mà khiếp sợ.
Chử Hiệt bón canh gà cho cô, an ủi bảo, “Không sao, đợi sau khi trứng nở, con cũng sẽ giống trẻ con mấy tháng thôi, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp”
Du Lệ a một tiếng nhìn anh, “Vậy có cần ấp trứng không?”
Chử Hiệt, “… Không cần, để ý độ ấm là được rồi”
Đương nhiên muốn đứa bé mạnh khỏe để phá trứng ra thì cha mẹ cùng nhau ôm ấp mới tốt hơn.
Vẻ mặt Uy Sắt sảng khoái, thấy bé Hề Bảo đến thăm em gái thì nói, “Đấy cháu xem, ta đã nói là một thằng nhóc rồng rồi mà”
Nếu đẻ ra trứng thì không còn nghi ngờ gì nữa trong trứng nhất định là rồng con rồi”
Hề Bảo được ba bế, thăm dò nhìn thoáng qua em bé trứng trắng tròn vo trên giường, lớn ngang với thể tích em bé, ước chừng nặng năm cân.
“Trứng trứng, là em gái” Hề Bảo cất tiếng non nớt nói.
Hề Từ phiên dịch luôn chuyện đứa bé nhà mình còn nói chưa chuẩn, “Hề Bảo nhà chúng ta nói trong trứng chính là em gái đó”
Mọi người nghe xong đều bừng tỉnh hiểu ra, “Chẳng lẽ bên trong là một Ma Long cái?”
Giải thích này hoàn toàn không vấn đề. Ba tháng sau, nhóc rồng trong trứng cuối cùng cũng phá xác chui ra.
Tất cả mọi người được tin đều chạy tới xem, vẻ mặt kích động.
Đây chính là rồng đó, hơn nữa còn là một con rồng có trí tuệ kìa, sau đó còn biến thành hình người nữa, sao họ không kích động chứ? Thậm chí có một số ít thiên sư vì muốn nhìn cảnh rồng con phá trứng ra mà đã sớm bố trí hết công việc, chốt ở gần hẻm Thanh Xuyên, muốn chứng kiến thời khác vĩ đại này.
Màu trắng trứng vỡ ra một mảnh, một bàn chân nhỏ thò ra.
Mọi người nhìn thấy gót chân nhỏ trắng nõn kia trên mặt lộ ra tia nghi ngờ.
Mãi cho đến khi trứng nứt hết ra, trên đám vỏ trứng có một em bé sinh đẹp ngồi ở đó, nắm lấy chân mình, đáng yêu ngơ ngác nhìn mọi người chung quanh, tất cả mọi người ai ai cũng trợn tròn mắt.
Uy Sắt trầm mặc nhìn em bé trứng rồng, đây rốt cuộc là Tiểu Bình Quả hay là rồng con đây?