Ngựa mấy diễn viên chính mất khống chế, cả người lẫn ngựa biến mất trong núi, khiến cả đám nhân viên đoàn phim “Bí Cảnh” sợ hết hồn.
Nên biết là, mấy diễn viên chính này rất có địa vị, bất kể xảy ra chuyện gì cũng ảnh hưởng cực lớn tới đoàn làm phim, lại còn ảnh hưởng cả tiến độ quay phim “Bí cảnh” nữa, đây không phải là điều mọi người mong mỏi.
Đạo diễn Robert lập tức hét bảo nhân viên phụ trách trông ngựa chạy nhanh đi tìm người, bản thân cũng lập tức liên hệ với những nhân viên khác, vội vàng đi tìm theo hướng ngựa mất tích.
Phó đạo diễn Jim thì sợ không kém, thân hình mập mạp run lên, cuống quít đi tìm quản gia lâu đài, bảo quản gia phái những người quen rừng núi đi tìm mấy diễn viên mất tích.
Vừa đi tìm cũng hết cả ngày. Mắt thấy mặt trời sắp khuất núi, ánh sáng mờ dần rồi tối, trong lòng đám người càng nôn nóng hơn, gần như là tuyệt vọng.
Đúng lúc này, người hầu lâu đài tìm được đạo diễn, bảo là họ đã tìm được người, hơn nữa cũng đã đưa họ về lâu đài nghỉ ngơi rồi, họ cũng chưa có chuyện gì chỉ hơi mệt chút.
Nghe thế, cuối cùng cả đoàn làm phim cũng thở phào, đến đạo diễn Robert luôn nghiêm khắc không kìm được tạ ơn thượng đế.
Tiếp đó cả đám người chạy vội về lâu đài, đặc biệt là mấy trợ lý các diễn viên, lo lắng cả nửa ngày trời, sợ tổ tông bọn họ bị thương đến cả sợi lông tơ nữa.
Yuna cũng đi cùng những trợ lý khác về, nói nhỏ với Owen, “Anh bảo bọn họ có phải gặp đám sương đen rồi bị đưa tới Ma Cảnh không?”
Trong thời gian này, Owen vẫn trấn thủ ở lầu bốn, lúc biết được nhóm Luda mất tích trong núi, lập tức chạy vội tới.
Nếu vào thời điểm khác, nhóm Luda dù có biến mất trong núi khoảng hai ba ngày họ cũng không vội. Nhưng ở đây là lâu đài quỷ hút máu, lúc đi vào trang viên, Owen có cảm giác như có ma khí kích động ở ngọn núi đằng sau lâu đài, thì biết từ trường ở đây dễ chọc tới ma vật, thậm chí có khả năng sương đen xuất hiện.
Owen ở giáo đình còn lâu hơn cả nhóm Yuna, cũng biết một số ít chuyện mà người khác không biết, về Ma môn, lại còn có vào thời gian nhất định, Ma môn sẽ tiết ra một bộ phận lực lượng, mà lực lượng đó biểu hiện ra là đám sương đen.
Loại sương đen này có thể đem sinh linh khác tiến vào Ma Cảnh.
Ma Cảnh cũng không phải là Ma giới, mà cùng nhịp thở với Ma giới, nghe nói Ma Cảnh có rất ít người biết là lực lượng bảo vật, thậm chí có một số ít Ma tộc cũng không hiểu rõ tình hình Ma Cảnh, và Ma Cảnh được hình thành thế nào. Tuy vậy bất kể là con người hay ba nhóm sinh vật lớn bóng tối đều cảm thấy hứng thú với nó.
Owen đoán sau núi chắc khả năng xuất hiện sương đen, lại không ngờ nó tới nhanh như thế, thậm chí còn đem mấy diễn viên chính của đoàn làm phim tiến vào Ma Cảnh nữa.
Owen gật đầu, ‘Cũng không rõ bọn họ được đưa tới Ma Cảnh nào nữa”
Yuna không kìm được than một câu, “Cơ hội rõ ràng ở trước mặt vậy mà tiếc là không kịp đi vào”
Tốc độ sương đen xuất hiện cực nhanh, nếu nắm bắt cơ hội muộn, nó sẽ nhanh chóng biến mất ngay.
Owen chưa nói gì, cảm thấy lần này Luda trùng hợp đụng phải, hơn nữa đã đi vào không dễ, bọn họ chạy tới không đúng lúc có nói nhiều cũng vô ích.
Đoàn làm phim vội vàng trở lại lâu đài, rồi mỗi người đi tìm nghệ sỹ của mình.
Trợ lý Trịnh cũng tới phòng Du Lệ trước, sau khi gõ cửa phòng, thấy Chử Hiệt ra mở cửa, cô nàng vừa đi vào thấy Du Lệ ngồi đang hoàng trong phòng, ghé trên bàn, trêu đùa với một động vật nhỏ đen như cục than.
Trợ lý Trịnh đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì hỏi liên tục, “Chị Du à, chị không sao chứ? Ô, con mèo này ở đâu tới vậy ạ?”
Con mèo nhỏ trong mắt trợ lý Trịnh quay đầu nhìn cô nàng, đầu nghiêng nghiêng, trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Du Lệ cười bảo, ‘Không sao, em yên tâm đi. Đây là Chử Hiệt tặng chị, đáng yêu không?” Nói xong, cô nhấc Cục lông tròn lên, nói với nó, ‘Đây là chị Tuyết Dung, là người một nhà, nhớ kỹ đó, không được cào bừa người đó”
Nghe được lời cô nói, Cục lông tròn ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Trịnh, cái miệng kêu khe khẽ “Mễ pi” một cái.
Trợ lý Trịnh bị một kích trúng ngực xúc động, ôm ngực bảo, ‘Ôi tuy đen như mực nhưng đáng yêu quá đi” Rồi nhanh chóng chấp nhận cái con mèo có cử chỉ hơi kỳ lạ này mất rồi.
Dù gì cũng do Chử Hiệt tặng, trợ lý Trịnh liền phân thành loại quà tặng của Chử Hiệt là tặng sủng vật đính ước cho Du Lệ, nên dĩ nhiên không nghĩ gì nhiều.
Tiếp đó trợ lý Trịnh hỏi dò Du Lệ tình hình ở trong núi trước đó, rồi cũng biết là vì Chử Hiệt tới kịp, không làm cô bị thương tý nào, cuối cùng thở phào, lòng vẫn sợ hãi bảo, “Sau khi biết các chị mất tích, chúng em ai cũng lo sợ gần chết, đặc biệt là ngựa tự dưng mất khống chế, chẳng may các chị ngã từ trên ngựa xuống thì phải làm sao đây? Xem ra sự cố lần này còn nhẹ, vẫn chưa làm các chị bị thương, nếu không cả đoàn làm phim phải bồi thường thảm rồi”
Du Lệ thầm nghĩ, nếu không có sương đen xuất hiện, cô và Marisa cùng ngã từ trên ngựa xuống, chắc chắn không ổn tý nào.
Nhưng sương đen không xuất hiện thì ngựa các cô cũng không bị mất khống chế.
Hiện giờ Du Lệ cũng hiểu rõ nguyên nhân, lúc ấy ngựa mất khống chế là do sương đen xuất hiện.
Tiếp đó, Robert và phó đạo diễn Jim cũng tới thăm mấy diễn viên chính, an ủi họ một hồi, rồi cho họ nghỉ thêm ngày mai.
Tới chỗ Du Lệ, Du Lệ vô cùng khách sáo tỏ vẻ mình không sao, mai vẫn có thể tiếp tục đóng phim được, cuối cùng ở Egani, cô cũng được nghỉ ngơi cả ngày, giờ lại nghỉ tiếp chắc người sẽ lười mất.
Robert nghe cô nói thế vô cùng cảm động, bảo, “Anita, cô quả thật là một diễn viên không tồi”
Lời này từ miệng một đạo diễn quốc tế nổi tiếng nói ra là sự khẳng định lớn nhất với Du Lệ, trợ lý Trịnh bị kích động mặt đỏ
bừng, trong lòng cũng biết Du Lệ để lại ấn tượng rất tốt trong lòng vị đạo diễn đây, sau này có cơ hội, chắc chắn Robert cũng sẽ tìm cô ấy hợp tác, điều này với một diễn viên Phương Đông mà nói là vô cùng hiếm có.
Tuy là thế Robert vẫn để cho cả nhóm nghỉ nửa ngày, chiều mai mới tiếp tục quay phim tiếp.
Robert đi rồi, trời cũng tối hẳn.
Trợ lý Trịnh mang bữa tối tới cho họ, bữa tối vô cùng phong phú, hơn nữa còn rất nhiều, đây cũng cho thấy trợ lý Trịnh cảm giác Du lL bị sợ hãi, bảo đầu bếp làm riêng, không cản cô ăn nhiều nữa. Đồng thời cũng cảm tạ Chử Hiệt đã đi tìm Du Lệ trước, cũng bảo vệ cô chu toàn, không để cô bị khổ.
Du Lệ thấy trợ lý Trịnh cho vậy cũng không sai, nếu không có Chử Hiệt, cô và Marisa chắc chắn sẽ chết ở thành Malley, có thể còn sống mà trở về không dễ.
Hiện giờ nhìn thấy tòa lâu đài quỷ hút máu này đều cảm thấy thân thiết vô cùng.
Lúc hai người ăn cơm chiều, có đặt một hộp bánh quy vào hai móng chân trước của Cục lông tròn, nó nghiêng đầu nhìn đồ ăn trên bàn, kêu meo meo.
Trợ lý Trịnh dĩ nhiên không quên đồ ăn của nó, cô nàng vội vã tìm người hầu lâu đài mang sữa bò tới.
Cục lông tròn thò đầu lại gần, ngửi thấy mùi sữa, cúi đầu xuống ăn.
Trợ lý Trịnh nhìn Cục lông tròn, nghi hoặc hỏi, “Chị Du à, con mèo nhỏ này là loại gì thế? Đã đặt tên cho nó chưa ạ?”
Du Lệ à một câu, cô không nuôi mèo, ngày thường cũng ít có thời gian để ý đến mèo, cứ nghĩ một chủng loại cho nó mà mãi không nghĩ ra, vì thế liếc nhìn về Chử Hiệt, “Nó là loại gì thế ạ?”
Chử Hiệt đáp, “Mèo đen”
Du Lệ, “…..” Toàn thân đen như mực, quả là mèo đen sao?
Chử Hiệt rõ ràng cũng nhìn cô, chỉ đơn giản và thô bạo vậy. Trợ lý Trịnh nghi hoặc bảo, “Đúng không đấy? Không giống lắm mà…. Hay là còn quá nhỏ chăng”
Thấy cô nàng tự bào chữa, Du Lệ quyết định không nói gì, cứ coi như mèo đen đi. Dù sau này lớn lên không có giống, cũng chỉ đành nói là nhận sai, rồi đành bảo là tìm được chủng loại gần giống nó, nếu không thì đành nói là thứ biến dị là ổn.
“Còn tên của nó thì…. gọi nó là Hắc Cầu đi” Du Lệ thực sự chẳng có thiên phú đặt tên tý nào.
Trợ lý Trịnh thì cảm thấy cái tên Hắc Cầu này quá tùy tiện, nhưng nhìn Chử Hiệt thấy vẻ mặt anh thế mà lại đồng tình, vì thế cô nàng quyết định không nói gì nữa coi như là Hắc Cầu vậy.
**
Trưa hôm sau, các diễn viên tập trung ở phim trường. Hôm nay Marisa cũng tới rất sớm, lúc Du Lệ đến cô ta được một đám trợ lý vây quanh, cứ như một tiểu công chúa sáng lóe vậy. Thấy Du Lệ, mắt Marisa sáng lên, không chút do dự đi tới chỗ cô.
Cả đám người ở phim trường bất giác sững sờ.
Họ ai cũng đều biết Marisa rất kỳ thị với diễn viên Đông Phương, ngoài ngầm cười nhạo xa lánh ra thì cũng kiên quyết không chịu thua kém. Thế mà giờ cô ta lại chủ động đi tới chỗ diễn viên Đông Phương duy nhất trong đoàn làm phim.
Cảnh này đúng là quá quen. Đây chẳng phải là mấy ngày nay, nhóm Luda và Alger họ vẫn hay làm đó sao?
Trong bất chợt, tất cả mọi người đoàn làm phim đều náo loạn khó hiểu, không rõ cái vị diễn viên Đông Phương này rốt cuộc có mị lực gì mà cả mấy diễn viên chính của đoàn làm phim lại nhìn cô với con mắt khác hẳn, kể cả người ngoan cố nhất là Marisa cũng bị thuyết phục.
Marisa chẳng thèm để ý tới người khác nghĩ gì, cô ta cứ như chú chim sơn ca vậy bay tới, tựa như mấy ngày ở Egani trước, túm lấy quần áo Du Lệ, làm nũng bảo, “Anita, cô tới rồi”
Vẻ mặt trợ lý Trịnh như thấy quỷ nhìn vị con cưng Hollywood này, hoài nghi không rõ cô ta có phải bị người khác xuyên vào không nữa.
Trên mặt Du Lệ lộ ra tươi cười, hỏi, “Cô không sao chứ?”
“Không sao không sao đâu, tôi rất ổn” Marisa sung sướng đáp, “Hôm qua sau khi tôi về, trợ lý và người đại diện đều sợ hãi. Tôi vốn định kể cho họ nghe về người ngoài hành tinh, tiếc là Luda bảo loại chuyện này tốt nhất là không nên nói cho người khác biết, vì họ sẽ không tin, chúng ta lại chẳng có chứng cứ gì…. Anita, cô biết không, rõ ràng chúng ta ở đó những mười ngày, thế mà khi về lại chỉ mất tích có nửa ngày thôi. Thì ra lại có thời gian ngắn vậy, lúc ấy quả nhiên là chúng ta xuyên không qua khe không gian…”
Marisa nói ríu rít liên tục, những chuyện này không thể nói với trợ lý được, đành nói với Du Lệ vậy!
Đây cũng là do dưỡng thành quen ở Egani rồi, có gì đều nói với Du Lệ, vì chỉ có Du Lệ sẽ an ủi cô ta, Chử Hiệt thì vốn chẳng thèm liếc nhìn cô ta cái nào, mà Đồ Nhĩ Tư thì cũng y chang vậy.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện