An Như thuộc phái hành động, sau khi được Du Lệ đồng ý đã nói với đạo diễn Chung ngay. Tiếp đó họ tới văn phòng đạo diễn Chung.
“Anh Chung, lâu rồi không gặp”
Vừa gặp nhau, An Như và đạo diễn Chung đã nói chuyện thân thiết với nhau. Giới giải trí không lớn không nhỏ, nhìn đi nhìn lại vẫn những người đó, coi như An Như và đạo diễn Chung cũng có giao tình, thỉnh thoảng gặp nhau vẫn có thể hẹn ăn cơm.
Đạo diễn Chung nhìn thấy ngoài An Như và Du Lệ ra còn có một thanh niên trẻ vô cùng đẹp trai, đẹp đến mức mà người trung niên như ông cũng nhìn không đủ, tưởng là nghệ sỹ mới của An Như, dẫn tới đây để trải nghiệm, vẫn không để ý cho lắm.
Đạo diễn Chung không phải là người nói lòng vòng, sau khi nói chuyện xong thì đi thẳng vào việc chính, đưa ngay kịch bản cho Du Lệ.
“Tiểu thư Du xem kịch bản trước xem sao”
Du Lệ cười vâng một tiếng với ông, rồi nhận kịch bản ngồi xuống một bên yên lặng lật xem.
Đạo diễn Chung và An Như có ý tưởng giống nhau đều ngồi vào văn phòng bên đó nói chuyện, tránh làm phiền đến cô.
Đạo diễn Chung tự mình đun nước, pha trà mời An Như, nhìn người thanh niên ngồi cạnh An Như một cái, hỏi, “Thằng nhóc này là nghệ sỹ mới của công ty các cô à?”
An Như phì cười, “Anh Chung nói đùa rồi, nếu thật là nghệ sỹ trong công ty chúng em, sao em lại dẫn tới đây chứ? Cậu ta là vệ sỹ của Tiểu Lệ Chi nhà chúng em đó”
Đạo diễn Chung giật mình nhìn nhìn Chử Hiệt bảo, “Diện mạo này, có thể làm ngôi sao được đó, sao tự dưng lại đi làm vệ sỹ nhỉ?”
Tuy nói diễn viên ngoài nhìn ngoại hình ra thì chỉ cần có kỹ thuật diễn tốt thì phần diện mạo cũng ngoài lề. Nhưng nếu trông vừa đẹp lại vừa có kỹ thuật diễn tốt, thì đạo diễn nào mà chẳng thích chứ? Khán giả lại càng đông thêm chứ đâu. Không phải hầu hết các đạo diễn đều cảm thấy vóc dáng xinh đẹp chỉ có thể làm bình hoa mà thôi.
“Không phải là ai cũng muốn trở thành ngôi sao, có ít người chỉ nguyện làm người thường thôi” An Như cười bảo, thật ra trong lòng cũng thấy rất đáng tiếc, nhưng Chử Hiệt là người trong Huyền Môn, so với thế giới thần bí khó lường đó thì minh tinh trong giới giải trí chẳng là gì.
Chử Hiệt ngồi yên tĩnh bên cạnh uống trà, lúc ánh mắt dừng lại trên người đạo diễn Chung, đôi mắt xanh băng ấy nhanh chóng lóe lên gì đó.
Chẳng mấy khi tới, An Như cũng không vội đi ngay, vẫn ngồi nói chuyện và uống trà với đạo diễn Chung, vừa dò hỏi tình hình chút về bộ phim mới của ông.
Đợi lúc họ nói chuyện cũng hòm hòm thì Du Lệ cũng gần như xem xong kịch bản một lượt.
Đây là một bộ phim báo thù hiện đại, vẫn là phong cách cũ của đạo diễn Chung, nội dung nói về báo thù và trả ơn. Vai nữ chính là một Medusa bò từ địa ngục lên nhân gian, nhằm vào kẻ đã từng hủy hoại gia đình cô, ác ma còn sống báo thù, thậm chí không tiếc làm tổn thương người cô yêu, vừa đáng buồn lại đáng tiếc.
Thấy cô xem xong, đạo diễn Chung hỏi, “Tiểu thư Du à, cô có thấy hứng thú nhận bộ này không?”
Du Lệ đóng kịch bản lại, thở phào một hơi, cười nói với ông, “Cháu cảm thấy rất thú vị, cảm ơn đạo diễn Chung đã tạo cơ hội này cho cháu ạ”
Trên mặt nghiêm túc của đạo diễn Chung cũng lộ ra tươi cười, bảo, ‘Khẳng định nữ chính trong bộ “Gió Vùng Quê” này là một người đẹp, nhan sắc của tiểu thư Du rất tương xứng với nữ chính. Còn về kỹ thuật diễn xuất, tôi từng hợp tác với tiểu thư Du vài lần rồi, cô cũng dần trưởng thành trong mắt tôi, vì thế mới mời cô tham gia đóng bộ phim này”.
Có thể được ông khẳng định trong lòng Du Lệ đã cao hứng lắm rồi.
“Thời gian bấm máy vào khoảng đầu tháng tám, trong thời gian này, hy vọng tiểu thư Du cố gắng nghiền ngẫm kỹ kịch bản cho tốt’
“Cháu sẽ cố gắng”
Sau khi Du Lệ đồng ý nhận đóng bộ phim này, tiếp đó thì để mọi chuyện cho An Như thu xếp, cô dẫn theo Chử Hiệt rời khỏi văn phòng của đạo diễn Chung.
Thời gian vẫn còn sớm, Du Lệ đề nghị ra ngoài ăn cơm rồi mới về nhà, không cần về nhà tự nấu.
Chử Hiệt dĩ nhiên không phản đối.
“Chúng ta đi ăn cá đi” Du Lệ vô cùng hào hứng nói, “Em biết có một quán cá làm cá đủ món ăn ngon lắm”
Thấy hai mắt anh hơi sáng, cả người cứ như con công sắp xòe đuôi vậy, rực sáng, Du Lệ không kìm được suýt phì cười, quả nhiên chỉ cần nhắc đến ăn thì tâm tình của Chử tiên sinh cũng sẽ tốt lên rất nhiều.
Sau đó họ cùng đi ăn một bữa toàn cá là cá.
Du Lệ ăn không nổi nữa, vừa bám vào người đi ra vừa xoa bụng, vừa cảnh tỉnh bản thân, lần sau không được ăn quá nhiều.
So với cô suýt nữa no đến đi không nổi thì Chử tiên sinh vẫn như cũ, cứ như chưa ăn no lắm vậy.
Trời còn chưa tối hẳn, Chử Hiệt dẫn cô đi gần đó tiêu cơm.
Hai người đi tới bờ đê, gió mùa hè thổi nóng bức, ráng chiều quá đỏ rực, một đám đông có cả người già và trung niên mặc đồ thể thao chạy qua họ, càng chạy càng thấy dẻo dai, tinh thần tươi tỉnh.
Du Lệ nhìn đám người già và trung niên đang chạy đó, cười tủm tỉm.
Chử Hiệt đột nhiên hỏi cô, “Em thật sự muốn nhận đóng bộ phim của đạo diễn Chung kia à?”
Du Lệ vâng một câu, nụ cười vẫn nở trên môi, “Bộ (Gió Vùng quê) là một bộ phim không tồi, em cũng định thử xem sao”
Chử Hiệt cụp mắt, nói nhỏ, “Đạo diễn Chung kia, có chút vấn đề”
“Gì cơ?” Du Lệ giật mình trợn tròn mắt, hỏi theo bản năng, ‘Ông ấy có vấn đề gì thế? Chưa nghe thấy nói bao giờ mà” Đạo diễn Chung chính là đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí, cũng không có quy tắc sao nữ, nghe bảo đối xử với vợ con trong nhà rất tốt, là một người đàn ông giữ mình trong sạch.
Chử Hiệt, “Trên người ông ấy…. có ma nguyền rủa đó”
“Hả????”
Du Lệ ngây người, lúc này mới hiểu rõ ý anh, vấn đề trên người đạo diễn Chung hóa ra không phải là tác phong cá nhân mà là mặt khác…
Du Lệ bối rối hỏi, ‘Có ý gì thế?”
Chử Hiệt lại lắc đầu, cũng không nói kỹ chuyện này, xoa xoa đầu cô bảo, ‘Nếu em thích bộ phim này, vậy cứ đi đóng đi, không sao đâu”
“Thật ư?” Du Lệ hơi không yên tâm, không ngờ đạo diễn Chung lại có liên quan tới yêu ma quỷ quái, không không tưởng nổi, trước giờ cô cũng không bao giờ nghĩ tới.
Chử Hiệt không nói nữa, kéo cô đi lên trước.
Mãi cho đến khi cơm cũng tiêu hòm hòm, hai người mới về nhà.
Vừa vào tới cửa, đã thấy tiểu Hắc Cầu nhảy từ ban công tới, quấn kêu meo meo với cô.
Du Lệ thấy thì biết nó đã đói, lấy miếng bò bít tết chiên được từ trong tủ lạnh ra, sau khi hâm lên, thì thả vào mâm ăn cho tiểu Hắc Cầu.
Tiểu Hắc Cầu dùng móng vuốt cào cào bát ăn, cất tiếng kêu meo với họ, cứ như đang kháng nghị vì sao họ lại
cho nó ăn thứ đồ này chứ?
Chử Hiệt lườm nó một cái, tiểu Hắc Cầu cúi đầu ngoan ngoãn gặm bò bít tết.
Trước đây Tiểu Hắc Cầu là một con ma bay vô cùng cao quý mà, ngày nào cũng được Đồ Nhĩ Tư nấu cho đồ ăn cẩn thận, nấu phối hợp với khẩu vị của nó. Nhưng sau khi về nước, chất lượng thức ăn của nó cũng giảm xuống nhanh chóng, lại còn kém hẳn mèo bình thường nữa.
Mèo thường ít ra còn được ăn chút khẩu phần của mèo, còn thức ăn mèo của nó chẳng có, vì theo lời đại ma đầu nào đó có nói nó chẳng phải là mèo, không cần thiết phí tiền mua thức ăn mèo cho nó.
Tiểu hắc Cầu đáng thương vô cùng gặm bò bít tết, lại cực kỳ hy vọng nhìn thấy vị bảo mẫu nào đó lần nữa.
Sau khi ăn xong cơm bò bít tết, tiểu Hắc Cầu đi vào phòng vệ sinh rửa sạch móng của mình, rồi nhảy lên ban công, ngồi nhìn từ ban công xuống dưới.
Du Lệ mặc một bộ ở nhà rộng thùng thình đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua góc nhà có cây cho mèo, bất giác nhìn thấy một cục lông xù ở trên ban công.
Từ khi cô ôm tiểu Hắc Cầu về, trợ lý Trịnh mua rất nhiều đồ cho nó, chỗ ở cho mèo, nhà cây cho mèo, chậu ăn mèo, chậu cát cho mèo đi vệ sinh, tiếc là Tiểu Hắc Cầu không phải là mèo thực sự, chẳng thấy hứng thú gì với chúng lắm, thậm chí đến cả giải quyết vệ sinh cũng chạy vào trong phòng vệ sinh, lại còn biết tự động xả nước nữa.
Du Lệ cảm thấy Tiểu Hắc Cầu làm vậy rất tự giác đều là do Chử Hiệt dạy dỗ mà ra.
Vì ngày đầu trở về, Chử Hiệt đã xách Tiểu Hắc Cầu tới phòng vệ sinh, dạy nó cách giải quyết vệ sinh ra sao, cấm nó không được đại tiện tiểu tiện ở ngoài, nếu không thì làm nó tuyệt dục.
Tiểu Hắc Cầu sau khi bị anh uy hiếp vô cùng tự giác.
**
Ngày chủ nhật tiếp theo, Du Lệ ở nhà nghiền ngẫm kịch bản. Chử Hiệt cũng ở lại nhà chơi cùng cô, mãi cho tới lúc chạng vạng tối, hai người mới ra ngoài ăn, rồi lại đi tản bộ ở gần đó.
Cứ thế qua vài ngày, Du Lệ cũng chưa phát hiện ra bóng dáng quỷ hút máu nào, khiến cô lại hơi nghi ngờ không rõ có phải Luda cung cấp tin sai không nữa.
Mãi cho tới khi Lâu Duyệt gọi tới nói cho cô biết, thì cô mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng Lâu Duyệt cũng nói xong chuyện lệ quỷ, rồi cũng về thành phố nghỉ, lúc vào báo cáo về lệ quỷ ở tổ Dị Văn, thì mới biết được gần đây thiên sư tổ Dị Văn tóm được mấy con quỷ hút máu.
Sau khi dò hỏi một trận, Lâu Duyệt nhanh chóng nắm được tin tức chính xác, gọi điện cho cô trước.
“Gần đây thiên sư tổ Dị Văn của chúng tôi gặp phải một số ít quỷ hút máu tốt, qua thẩm vấn những con quỷ đó nói là tới tìm cô”
Du Lệ kinh ngạc hỏi, “Thiên sư các cô bắt đi rồi à?”
Chẳng trách mà gần đây cũng chưa thấy một sợi lông quỷ hút máu nào, hóa ra là bị thiên sư túm được, bất giác Du Lệ không biết là nên đồng tình với những con quỷ hút máu đó hay là ca ngợi thực lực của thiên sư cao cấp Hoa Quốc nữa.
Lâu Duyệt cười đáp, “Thật ra quỷ hút máu và cương thi cũng gần giống nhau, chúng tôi chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, muốn bắt chúng rất dễ. Những quỷ hút máu này cứ tưởng Hoa quốc và nước ngoài giống nhau, theo dõi một số ít người trông xinh đẹp muốn hút máu chẳng nể gì, đã bị chúng tôi tóm được, hiện giờ tổ Dị Văn đang liên hệ với giáo đình bên đó, xem họ định xử lý thế nào”
Tiếp đó Lâu Duyệt lại ho khụ một tiếng, nói rất nghiêm túc, ‘Còn nữa, về chuyện của cô, tôi đã báo cáo tổ Dị Văn rồi”
“Gì cơ?”
“Thì chính là chuyện cô đóng phim ở nước F gặp phải đó”
Du Lệ theo bản năng nhìn về phía Chử Hiệt, thấy anh lạnh tanh, thì nói, “Không sao, dù gì cũng không ai nhận ra cả”
Tâm tình Lâu Duyệt thả lỏng, cười nói, “Yên tâm đi, tổ Dị Văn chỉ muốn hiểu rõ tình hình vì sao quỷ hút máu lại tiến vào giới Đông Phương thôi, cũng không can thiệp vào chuyện của cô. Hiện giờ tổ Dị Văn đã hiểu rõ tình hình, cũng biết cách đáp lại giáo đình và gia tộc quỷ hút máu thế nào, không để mặc những quỷ hút máu đó làm càn trên địa bàn của chúng ta, vì thế cô đừng có lo quá”
Đây là một tin tốt. Du Lệ hào hứng bảo, “Vậy làm phiền các cô rồi”
Hai người lại nói chuyện một lúc, lúc định gác điện thoại, Lâu Duyệt như nghĩ ra gì đó, nhắc nhở, “Đúng rồi, còn mấy ngày nữa là tới tết Trung Nguyên rồi, tốt nhất là không cần ra ngoài bừa bãi”
Du Lệ, “….. Thực ra cô không cần nhắc riêng tôi đâu”
Tiếng Lâu Duyệt cười ấm áp, “Không sao, tôi cứ cảm thấy tiểu thư Du cô gần đây luôn giao tiếp với quỷ quái, vì thế mới tốt bụng nhắc một câu”
Sau khi gác máy, Du Lệ nói với Chử Hiệt, “Vừa rồi Lâu Duyệt nói, những quỷ hút máu đó vào nước Hoa, đều bị tổ Dị văn bắt được hết cả rồi, anh cũng không cần ngày nào đều ở cạnh bên em đâu”
Gần đây ngày nào anh cũng ở nhà nghịch điện thoại, xem tivi, bộ dạng có vẻ rất nhàm chán, dĩ nhiên Du Lệ cũng thấy thương, cũng không nghĩ anh vì mình mà trói buộc anh.
Có thể thấy thật ra Chử Hiệt rất thích làm thêm, tuy ngày nào cũng đi sớm về muộn thoạt nhìn có vẻ rất bận rộn, nhưng mỗi lần về đều mang về cho cô một ít quà tuy nhỏ nhưng rất lãng mạn, cũng khiến cô rất thích.
Chử Hiệt ừm một câu chưa nói gì cả.
Hôm sau, Chử Hiệt lại bắt đầu tiếp tục đi làm thêm.
Du Lệ vẫn ở nhà nghiền kịch bản, đợi lúc chạng vạng Chử Hiệt về thì họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, rồi tản bộ mới về nhà, mỗi ngày trôi qua rất thoải mái.
Trong thoải mái ấy thì tết Trung Nguyên cũng tới.