Kiều Chi Du lần thứ hai lại đến đây, thời điểm này mới trạng vạng 6 giờ tối, còn chưa chính thức mở cửa còn hai tiếng nữa mới tới giờ, Quán Bar không có người, nói chuyện còn có chút vang.
Lần trước cho ngươi leo cây, hôm nay ngươi uống cái gì? Đều tính cho ta hết đi"
" Ta tùy ý." Kiều Chi Du nhìn chung quanh bốn phía, hỏi Diêu Nhiễm: Ngươi mở quán bar này đã bao lâu? Đêm đó người đến không tồi rất nhiều, làm ăn có vẻ tốt.
Mới hai năm, đều là khách quen thôi.
Diêu Nhiễm chọn một bình rượu vang đỏ quý hiếm, lấy ra một cái ly chân dài, đảo qua mấy cái.
Diêu Nhiễm là gặp Kiều Chi Du lúc đi mỹ du học MBA, quen biết nhau, học cùng hai năm.
Sau đó, Diêu Nhiễm bởi vì kết hôn mà từ bỏ sự nghiệp, về nước làm một phu nhân hào môn.
Kiều Chi Du vẫn đang còn cảm thấy đáng tiếc, sau đó lại nghe, nàng nghe nói Diêu Nhiễm ly hôn, một mình ở Bắc Lâm mở quán Bar.
Diêu tiểu thư, không tính toán trở về trường học sao? Kiều Chi Du thực thưởng thức Diêu Nhiễm từ ánh mắt đầu tiên, lớn mật độc đáo.
Năm đó các nàng mới ra đời, liền may mắn gặp nhau ở trung một phòng.
Diêu Nhiễm lắc đầu, Làm một học sinh khá tốt, ta hiện tại lại lười nhác, thích đi du lịch.
Đừng nói ta nữa, cũng nói chuyện của ngươi đi.
Kiều Chi Du quơ quơ chén rượu chất lỏng đỏ thẫm, cười lãnh đạm nói, Ta mới từ mỹ trở về, chuẩn bị về nước phát triển.
Khá tốt.
như thế nào ngươi đột nhiên lại muốn về nước vậy? Diêu Nhiễm tò mò.
Ta không yên tâm tiểu thanh, nàng bệnh tự kỷ lại tăng thêm.
Ngươi tính ở cùng tiểu thanh?
Ân.
Ta đã đáp ứng, nhất định sẽ giúp nàng chiếu cố tốt con gái của mình.
Đề cập đến chuyện cũ, Kiều Chi Du đáy mắt ảm đạm, âm điệu cũng thấp xuống vài phần.
Tiểu thanh đi theo ngươi cũng tốt, ngươi và nàng cũng thân.
Trong nhà kiều gia có chút phức tạp, Diêu Nhiễm không tiện nói quá nhiều, nhưng để Kiều Thanh đi theo Kiều Chi Du chắc ăn là sẽ tốt hơn ở Kiều gia.
Kiều Chi Du trầm mặc gật đầu, uống lên ly rượu.
Vậy sắp tới ngươi sẽ đi Kiều thị?
Ta nhận thư mời của ZY rồi, bên họ đang thiếu một chức Tổng giám.
Kiều tổng ngươi thật là một chút cũng không thay đổi a.
Diêu Nhiễm cảm thán, nàng liền đoán được Kiều Chi Du khẳng định sẽ không đi Kiều thị, nhưng đồng thời nàng cũng khó hiểu, vì cái gì Kiều Chi Du lại không muốn đi Kiều thị, tốt xấu gì nàng cũng là trưởng nữ Kiều gia.
Kiều Chi Du tựa hồ không quá muốn quan tâm đến chuyện của Kiều gia, Diêu Nhiễm cũng không dám hỏi nhiều.
Không khí có vẻ áp bức, Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói thay đổi chủ đề, Đừng nói đến công việc nữa, nói cái khác đi.
Kiều Chi Du: Nói cái gì khác?
Tỷ như chuyện tình cảm đi.
Người theo đuổi ngươi hẳn là không ít, hiện tại ngươi sao rồi, hết cô đơn chưa? Diêu Nhiễm nói một hơi rất nhiều.
Vẫn như vậy, ta quen rồi.
Kiều Chi Du chỉ lẳng lặng nói, lại hỏi Diêu Nhiễm: Ngươi thì sao?
Đều độc thân đến muốn lãnh đạm rồi đây này.
Diêu Nhiễm xoa xoa cổ, vui đùa nói, Bất quá ta một mình cũng khá tốt, tự do.
Kiều Chi Du cúi thấp đầu, như suy nghĩ cái gì, nàng lại không có như Diêu Nhiễm nghĩ, nàng kỳ thật.........rất mong chờ có một hạnh phúc, mà không phải cô độc như bây giờ lẻ bóng.
Bất quá tuổi càng lớn, giống như lại càng khó tìm được một người phù hợp với bản thân mình, cho nên hiện thực, rất khó động tâm, rất khó có được tình cảm mãnh liệt.
Dần dần, cơ bản thời gian đều đặt trên công việc.
Chính xác là rất khó tìm được tình cảm mãnh liệt, điểm này lại giống với Diêu Nhiễm, nàng cảm thấy chính mình hiện tại Thanh Tâm Qủa Dục, có thể nói đã đạt đến trình độ có thể đi tu được rồi.
Kiều Chi Du nhớ tới sự kiện, Ta cần tìm cho tiểu thanh một cô giáo giỏi, ngươi có quen biết ai không?Chính là cần một người dậy trẻ nhỏ.
Diêu Nhiễm trước kia có quen một vài người, Kiều Chi Du cảm thấy nàng ở phương diện này chắc chắn có hiểu biết.
Được a, việc này để ta lo cho ngươi.
Diêu Nhiễm đáp ứng sảng khoái.
Cảm tạ.
Quen nhau bao nhiêu năm, ngươi còn cùng ta khách khí cái gi.
Kiều Chi Du cố ý bỏ lỡ bữa cơm với Kiều Gia.
Đã là 8 giờ tối.
Vừa vào nhà, nàng gặp gỡ một người đội mũ lưỡi trai, thiếu niên mang theo một cái ván trượt.
Tỷ, ngươi thế nào giờ mới về.
Ta hẹn bạn đi trượt ván, hẹn gặp lại.
Lục Phong nói xong, đi chơi chỗ khác.
Lục Phong là em trai cùng cha khác mẹ của Kiều Chi Du, là người nhỏ nhất kiều gia, hắn theo họ của mẹ.
Trong phòng khách an tĩnh, Kiều Chi Du chạy lên lầu, tới lầu hai, mơ hồ nghe được trong thư phòng có tiếng cãi vã tranh chấp.
Là Kiều Thắng cùng Lục Khanh vân, Lục Khanh Vân là vợ hai của Kiều Thắng.
Tổng bộ không phải còn thiếu người sao? vừa lúc Chi Du ở lại cộng thêm kinh nghiệm phong phú.
Một giọng nam trung niên cất lên, nho nhã ôn hòa.
Ý của người là toàn bộ công ty đều giao cho nàng xử lý sao? có phải hay không còn tưởng là chuyển giao quyền lực cho nàng? Ta không đồng ý.
Kiều Thắng nói thêm: Nàng cũng gọi ta là ba, cho nàng quyền lực thì có gì không được ở đây.
Kiều thắng có thể hay không ngươi đừng có mà xử lý theo cảm tính, mấy năm nay chúng ta đối với nó đã đủ tốt rồi, ở bên ngoài đều vẻ vang là một kiều gia đại tiểu thư, điều này còn chưa đủ sao? Nàng rốt cuộc cùng ngươi không có quan hệ, không phải người Kiều gia chân chính.
Nàng về nước là để chăm sóc Kiều Thanh, ai biết được nàng có tâm tư gì không?Dù sao nàng ta cũng có dã tâm quá lớn, ta không yên tâm cho nàng tới Kiều Thị, cũng sẽ không cho phép.
Ngươi suy nghĩ đi đâu, Chi Du không phải loại người như vậy?
Ngươi đừng cho là đương nhiên, Kiều thị cũng không phải do một tay ngươi làm lên.
Năm đó nếu không phải có Lục Gia chúng ta hỗ trợ, bây giờ làm gì có Kiều Thị như bây giờ.?
Cùng ngươi không nói rõ được.
Lời nói tranh chấp lục đục qua tai, Kiều Chi Du rũ mắt nghe, mặt vô cảm.
Tuy rằng chuyện đó nàng có thể đoán được, nhưng chính tai nghe bọn họ nói, rốt cuộc vẫn có cảm xúc khác.
Kiều Thắng bỗng dưng kéo cửa ra, vừa lúc thấy Kiều Chi Du ở đầu cầu thang, thực sự có chút xấu hổ.
Ba.
Kiều Chi Du nhìn thêm Kiều Thắng, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nàng lại nhìn sang Lục Khanh Vân, dừng một chút, .......!Mẹ.
Người thông minh thì không bao giờ xé rách mặt lạ ra.
Mặc kệ nghầm nhìn nhau không thuận mắt, bên ngoài vẫn phải hòa ái êm thấm, tốt xấu gì cũng chừa chút đường sống cho nhau.
Đã về rồi.
Như thế nào không trở về sớm, chúng ta vừa mới ăn cơm