Kiều Thanh tính cách hướng nội quá mức, theo không kịp tiến độ của trường học, càng đừng nói đến lập tức lên tiểu học.
Kiều Chi Du lúc trước có tìm không ít giáo viên chuyên nghiệp dạy qua, nhưng bọn họ căn bản không có biện pháp nói chuyện được với Kiều Thanh.
Cho nên Kiều Chi Du tuyển giáo viên yêu cầu đặc biệt cao, mấu chốt là để nói chuyện được với tiểu hài tử, chỉ muốn cho Kiều Thanh giống những đứa trẻ bình thường.
Kiều Thanh thực sự rất mâu thuẫn với người lạ, đem chính mình khép kín lại bản thân, sợ hãi nói chuyện với người khác.
Chuyện này Kiều Chi Du thực sự đau đầu, tuy nói nàng có thể mang theo Kiều Thanh đi trị liệu tâm lý, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh.
Kiều Chi Du dẫn theo Qúy Hi lên lầu, thuận tiện nói một ít tình huống của tiểu Thanh, " Tiểu Thanh so với những đứa trẻ khác hướng nội hơn một chút, ngươi cần phải kiên nhẫn.
"Ân."
"Tiểu Thanh vẫn luôn mâu thuẫn với sinh hoạt, hai năm trước mẹ nàng qua đời.
Cho nên rất mẫn cảm, người không cần cùng nàng làm theo khuôn mẫu." Đi đến lầu hai, Kiều Chi Du xoay người, thấp giọng nhắc nhở.
Mẹ của Kiều Thanh, cũng là em gái của nàng........!cho nên nàng mới đem Kiều Thanh ở bên mình sao.
Quý Hi nghe xong, lại nói: "Ân."
"Nửa giờ dậy thử bắt đầu, nội dung có thể tự mình nghĩ ra.
Nếu chuẩn bị tốt, ta bây giờ liền bắt đầu."
Quý Hi tới đây phỏng vấn, tự nhiên sẽ có sự chuẩn bị, Kiều Chi Du lại để cho nàng tự do phát huy, nàng liền không cần chuẩn bị cái gì, "Hiện tại bắt đầu đi."
Phòng trẻ em lầu hai, đẩy cửa mở ra.
Quý Hi nhìn đến cô bé gầy gò dựa bên cửa sổ, xem bên ngoài đến phát ngốc.
Nghe được âm thanh mở cửa, cô bé lại không quay đầu lại, tiếp tục chăm chú vào suy nghĩ của mình, cực kỳ an tĩnh.
Kiều Chi Du đến bên cửa sổ, ở bên cạnh Kiều Thanh ngồi xổm xuống, "Dì tìm cho con một tỷ tỷ đến dậy cho con chơi, chúng ta đi qua kết bạn với nàng được không?"
Ánh mặt trời chiếu trên người nàng, ôn như từ trong xương cốt phát ra, Qúy Hi xem Kiều Chi Du dỗ cô bé nhỏ, không khỏi có chút thất thần.
Sũy nghĩ đi chỗ khác----------
"Ngươi có nguyện vọng sinh nhật gì không?"
"Ta muốn gả cho ngươi."
Ngươi còn nhỏ không thể kết hôn.
Ta đây lớn lên gả cho ngươi.
Dù sao ta cũng muốn gả cho ngươi.
Mỗi lần nhớ tới việc đó, Qúy Hi đều không cầm lòng được muốn cười, khi còn nhỏ đi lạc ngoài đường, liền quấn lấy một tỷ tỷ, nói muốn gả cho nàng.
Đã rất nhiều năm.
Qúy Hi nhớ đến đối phương, không biết nàng hiện tại có người yêu sao? Hẳn là đã gả chồng, có lẽ con cũng đã lớn rồi.
Kiều Chi Du quay đầu lại nhìn Qúy Hi, phát hiện nàng đang đứng tại chỗ nhìn chính mình, nàng gọi lên: Qúy lão sư.
Quý Hi từ trong hồi ức thoát ra, đều nói nhận sai người, như thế nào nàng lại nhìn Kiều Chi Du, còn nghĩ tới chuyện kia.
Đổ thừa tại chóp mũi của nàng có điểm quá giống.
Kiều Thanh lớn lên xinh đẹp, đôi mắt rất to tròn, đáy mắt so với hồ nước còn sạch sẽ hơn, bởi vì Kiều Thanh cùng Kiều Chi Du khuôn mặt, tìm không thấy có một điểm nào giống nhau.
Tiểu Thanh.
Qúy Hi ngồi xổm xuống, từ từ lấy trong túi ra một con búp bê nhỏ trang trí, màu hồng đô đô, thực đáng yêu.
Cái này tặng cho ngươi, lão sư có thể cùng nhau trở thành bạn bè không?
Qúy Hi là người lý tính, nhưng đối với hài tử thì trong lòng nàng lại là một khối mềm mại, mỗi lần ở trước mặt tiểu hài tử, nàng liền thay đổi tính cách cho giống nhau.
Căn cứ theo kinh nghiệm của Qúy Hi, con nít rất dễ bị thu phục, giống như đưa cho một món đồ chơi thật sự có thể làm quen.
Bất quá, lúc này đây.......
Kiều Thanh còn chưa xem Qúy Hi một cái, sau đó trực tiếp bổ nhào vào Kiều Chi Du ôm, ủy khuất ba ba lên một tiếng: Dì.
Quý Hi cầm món đồ chơi trên không trung, nghĩ thầm chính mình.......!Không đáng sợ đến mức làm cho hài tử khóc chứ.
Kiều Chi Du xoa xao đầu nhỏ của Kiều Thanh, nói với Qúy Hi, Nàng tương đối sợ người lạ.
Thẹn thùng thẹn thùng đã gặp qua không ít tiểu hài tử, rốt cuộc nàng chơi một bước lớn mang giáo trình ra, ở phương diện này, kinh nghiệm phong phú.
Tiểu Thanh, lão sư cùng ngươi chơi một trò chơi được không?
Kiều Thanh không nhìn Qúy Hi.
Lão sư kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe.
Kiều Thanh không nhìn Qúy Hi.
Lão sư.......
Kiều Thanh không nhìn Qúy Hi.
Cứ như vậy, hai mươi phút qua đi.
Vô luận Qúy Hi làm gi, Kiều Thanh chính là không có nhìn nàng, vẫn luôn duy trì nguyên tư thế trong lòng Kiều Chi Du.Còn nhẹ nhàng lắm chặt góc áo Kiều Chi Du, trước sau bảo trì cảnh giác.
Đây mà là hướng nội sao? Qúy Hi nhìn cô bé này mẫn cảm như thế trầm mặc, này hẳn là bị tự kỷ đi.
Từ lúc mình vào phòng tới giờ, Qúy Hi trừ bỏ nghe Kiều Thanh gọi một tiếng Dì., liền rốt cuộc cũng chưa nói một câu nào.
Quý Hi đi dậy nhiều năm như vậy, trước nay chưa bao giờ bị đả kích như thế, nàng nhìn nhìn Kiều Chi Du, như thế nào cô bé này lại cùng với dì mình giống nhau như vậy..........Đều không bao giờ làm theo kịch bản đã định.
Trong phòng chỉ có ba người, chỉ Có Qúy Hi là nói chuyện, cực kì giống lầm bà lầm bầm.
Bầu không khí có phần làm người hít thở không thông, Qúy Hi chỉ thấy Kiều tổng thần khí bình tĩnh, cũng đánh giá mình, đuôi lông mày chợt nhíu, lời ngầm phát ra đang nói: không phải sẽ nói chuyện được