Tần Thư nhanh chóng đăng nhập vào Wechat, tìm số của Hàn Phái, hình đại diện của anh đã đổi thành một cây đàn piano màu đen được phủ đầy hoa hồng, ở chỗ bắt mắt nhất là một quyển sách.
Đàn và sách. (Hán việt: Cầm, Thư) Là hài âm của tên cô.
(Chữ Cầm và Tần đọc giống nhau.)
Còn những bông hoa hồng đỏ là đại biểu cho tình yêu.
Nhấn vào số Wechat của anh, đến ảnh bìa anh cũng thay giống vậy.
Phương Mộ Hòa nhắn tin đến: [Trước đó em không biết gì à?]
Tần Thư: [Vâng, chắc là đổi tối qua.] Sau khi về nhà thì cô đi ngủ luôn, cũng không xem Wechat.
Phương Mộ Hòa: "Con à, nếu về sau con và anh ta thật sự ở bên nhau, ngộ nhỡ ngày nào đó, mẹ cùng anh ta cạnh tranh trong kinh doanh, con phải làm sao mới tốt đây?:)]
Tần Thư: "..."
Đúng là cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Gỉa sử, có một ngày, Hàn Phái và Phương Mộ Hòa là đối thủ cạnh tranh, cô phải làm thế nào? Cô sẽ làm thế nào? Đây là một vấn đề nan giải.
Phương Mộ Hòa lại nhắn tin đến: [Đừng buôn lo vô cớ nữa, buổi tối anh đón em tan làm, em đã nói muốn mời anh ăn cơm, chưa quên chứ?]
Tần Thư: [Em quên thật rồi, vì chuyện gì nhỉ?]
Phương Mộ Hòa: [...Em qua đêm ở quán bar, anh không quấy rầy em và Hàn Phái.]
Tần Thư xoa đầu, gần đây cô rất hay quên, [Nhưng buổi tối em phải tham gia tiệc liên hoan của công ty.] Cô còn đang do dự có nên nói với anh rằng cô và Triệu Mạn Địch đang ở cùng một tổ hay không?
Phương Mộ Hòa: [Vậy đến lúc đó liên lạc sau, nếu kết thúc sớm, anh đưa em đi ăn khuya.]
Các đồng nghiệp khác trong văn phòng lục tục tới, Tần Thư chào hỏi từng người một.
Thời gian mở họp nhanh chóng đến, là hội nghị liên quan đến hạng mục, Hạ Cánh Nam cũng tham gia.
Tần Thư không ngờ là hạng mục của công ty AC, ngày mai, người của tổ dự án phải đến công ty AC thẩm tra, địa điểm văn phòng tại tổng bộ của tập đoàn Vạn Hòa.
Điều này có nghĩa là bắt đầu từ ngày mai cô có thể nhìn thấy Hàn Phái mỗi ngày rồi.
Hội nghị vẫn đang diễn ra, Tần Thư vô thức viết viết vẽ vẽ trên sổ ghi chép.
Đột nhiên trong đầu lóe lên một linh cảm, khóe miệng cô cong cong.
Tiếp theo, Hạ Cánh Nam sắp xếp công việc, Tần Thư dừng suy nghĩ, tập trung tinh thần nghe sắp xếp của anh ta, nghiêm túc ghi chép.
Sau khi tan họp, Tần Thư gửi cho Bặc Nhất một tin nhắn: [Tớ muốn mua máy tính xách tay, bây giờ cậu lập tức đi mua giúp tớ đi, ngay lập tức! Ngay lập tức!]
Rồi lại gửi nhãn hiệu máy tính.
Bặc Nhất vừa mới tỉnh ngủ: [Đại tỷ à, không phải chị có máy tính rồi sao?]
Tần Thư: [Phòng, nhỡ cái kia hỏng thì làm sao? Nhanh lên.]
Bặc Nhất: [Không phải cậu vẫn dùng máy tính Apple sao? Sao lại đổi hãng?]
Tần Thư: [Cậu có biết tại sao cậu không theo đuổi được nữ thần học bá không? Bởi vì phụ nữ ghét nhất loại đàn ông lúc nào cũng hỏi vì sao đó!]
Bặc Nhất: [...]
Tần Thư vừa định cất điện thoại thì nó lại rung, mở ra xem, là Hạ Cánh Nam, [Vừa nãy trong cuộc họp, tâm hồn em để đi đâu vậy? Không được có lần sau đâu đấy.]
Tần Thư: "..."
Cô nhắn lại: [Biết rồi ạ, Hạ tổng!] Gửi đi.
Hạ Cánh Nam vừa vào văn phòng ngồi xuống, cô đã gửi tin nhắn đến, còn có một dấu chấm than, anh ta A một tiếng, ông chủ nói không sai, cô rất khó quản.
Mới vừa bỏ điện thoại xuống, có người gõ cửa.
"Mời vào."
Doãn Nhất Kiều đi vào, "Hạ tổng, báo cáo ngài cần." Đây là báo cáo mấy hôm trước anh ta bắt cô ta về viết lại, toàn bộ nội dung đều lật ngược rồi viết lại, cô ta phải bận rộn suốt hai đêm mới xong.
"Để ở đây đi, buổi trưa tôi sẽ xem." Lịch trình buổi sáng của anh ta đã kín hết rồi, lại hỏi Doãn Nhất Kiều: "Hạng mục IPO của cô chuẩn bị đến đâu rồi? Khi nào tài liệu có thể khảo sát?"
Doãn Nhất Kiều: "Muộn nhất là ngày mai."
Hạ Cánh Nam đang cúi đầu xem mail, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, "Cô đi làm việc đi."
Mấy giây trôi qua, Doãn Nhất Kiều cũng không nhúc nhích.
Hạ Cánh Nam ngước mắt nhìn: "Còn việc gì sao?"
Doãn Nhất Kiều: "Chính là cái hạng mục IPO ấy, tôi không có đủ nhân viên."
Hạ Cánh Nam biết ý định của cô ta, không tiếp lời: "Hình như trong đội của cô không có ai từ chức mà đúng không?"
Doãn Nhất Kiều: "Không có, có hai hạng mục đang tới giai đoạn cuối rồi, mọi người đều mệt mỏi, tinh thần và thể lực không theo kịp." Dừng rồi lại nói, "Có thể sắp xếp thêm nhân viên cho tôi không?"
Cô ta không cho Hạ Cánh Nam thời gian tỏ thái độ, tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy Tần Thư không tồi."
Hạ Cánh Nam gật đầu: "Đúng là cô ấy không tồi." Nếu chỉ xét riêng trên phương diện năng lực nghiệp vụ, Tần Thư hơn Doãn Nhất Kiều và Triệu Mạn Địch, chỉ là không có kinh nghiệm quản lý.
Doãn Nhất Kiều biết Hạ Cánh Nam đang đánh Thái Cực với cô ta, liền nói thẳng: "Tôi muốn cùng Tần Thư làm hạng mục này, tôi đã xem bản thuyết trình gọi vốn đầu tư lúc trước của cô ấy, rất tuyệt."
Hạ Cánh Nam: "Cô ấy không có thời gian." Anh ta trực tiếp cự tuyệt.
Doãn Nhất Kiều đã đoán trước được điều này, cô ta biết Hạ Cánh Nam đang tìm cớ, không phải Tần Thư không có thời gian, là Hạ Cánh Nam đưa Tần Thư cho Triệu Mạn Địch, anh ta sợ ở giữa cô ta và Triệu Mạn Địch sẽ khó xử.
Cô ta cười tỏ thái độ: "Yên tâm đi, tuy rằng giữa tôi và Triệu tổng có lúc bất đồng ý kiến, nhưng tất cả mọi người đều là vì suy nghĩ cho công ty, sẽ không cố ý làm khó đối phương, hơn nữa, chuyên viên phân tích của ngân hàng đầu tư nào mà không phải là một người phải phụ trách vài hàng mục đâu chứ?"
Hạ Cánh Nam trước sau như một: "Tôi vừa nói rồi, cô ấy không có thời gian, năm sau cô ấy còn phải quay lại trường học một chuyến, còn bận chuẩn bị tốt nghiệp, không có thời gian cùng cô biểu diễn lưu động (một hoạt động quảng cáo)."
Anh ta nhìn đồng hồ, khẽ nhếch cằm: "Đi làm việc đi, bây giờ tôi phải họp hội nghị video với tổng bộ."
Doãn Nhất Kiều: "..."
Anh ta đã hạ lệnh đuổi khách, cô ta cũng không thể cứ ăn vạ không đi được.
Cái gì mà Da mặt dày hơn một tấc thì ăn nhiều hơn một miếng thịt, da mặt cô ta đã dày gấp đôi rồi nhưng đến một tí thịt vụn cũng không thấy.
Trước khi tốt nghiệp không có thời gian đúng không? Vậy cô ta sẽ chờ đến khi Tần Thư tốt nghiệp sẽ lại đến tìm anh ta đòi người.
Đến lúc đó, xem anh ta còn lấy được cái lý do qua loa nào nữa không.
Cô ta tán thưởng kiểu người như Tần Thư, con gái nhà giàu nhưng bản thân lại rất liều, mới tốt nghiệp mà đã có năng lực, bối cảnh gia đình tốt, có thể bổ sung chất lượng nghiệp vụ cho đội.
Dù là lạnh đạo bộ phận nào đi nữa cũng đều thích kiểu người như vậy.
Cô ta vốn còn muốn theo lễ tiết quan tâm anh ta một chút, xem tối qua anh ta xem mắt thế nào, nhưng Hạ Cánh Nam đã bắt đầu mở video, chào hỏi đối phương, Doãn Nhất Kiều liền lui ra ngoài.
Sau khi kết thúc họp hội nghị, Hạ Cánh Nam gửi tin nhắn cho Tần Thư, muốn cô chuẩn bị một bản tài liệu, trước khi tan làm buổi chiều nộp cho anh ta.
Hơn mười phút qua đi, Tần Thư cũng chưa trả lời lại.
Hạ Cánh Nam lại gửi một tin nhắn khác: [Chưa nhận được à?]
Vẫn chưa trả lời lại.
Anh ta định gọi điện thoại cho Tần Thư, nhưng nhấn gọi rồi lại vội vàng ấn tắt, khi cô làm việc ghét nhất là bị làm phiền, sau khi bị làm phiền thường sẽ tức giận, điều này do ông chủ của bọn họ nói.
Trong email, ông chủ còn đặc biệt dặn dò, bảo anh ta bao