Mấy hôm nay, Tần Thư và đồng nghiệp bận rộn khảo sát công ty AC, tối nào cũng tăng ca đến hơn 10 giờ mới về.
Hàn Phái cũng bận, ban ngày bọn họ hầu như rất ít liên hệ với nhau, thỉnh thoảng lúc ăn cơm mới gửi tin nhắn.
Một hôm, cô khảo sát công ty AC tại tập đoàn Vạn Hòa, ăn cơm ở nhà ăn của bọn họ, Tần Thư đã chụp một bức ảnh tự sướng gửi cho anh, bối cảnh là nhà ăn.
Hàn Phái trêu cô:[Nói tên anh với dì lấy cơm, dì ấy có thể cho em thêm một miếng thịt đấy.]
Tần Thư: [...]
Hàn Phái lại nhắn tiếp: [Ăn xong cơm trưa thì đến văn phòng anh mà nghỉ ngơi một lúc, anh đã nói với thư ký rồi.]
Tần Thư nghĩ ngợi một lúc: [Không đi đâu, không mệt, em quen rồi.]
Hôm thứ năm ấy, Bắc Kinh lại có tuyết rơi.
Nhan Ngạn cũng từ Thượng Hải trở lại, cất hành lý xong liền đến ngân hàng Hải Nạp tìm Tần Thư, cô nàng không đi lên mà ở dưới lầu chờ cô tan làm rồi cùng nhau đi ăn cơm.
"Cậu muốn ăn gì?" Tần Thư vừa kiểm tra đối chiếu số liệu vừa nói chuyện với Nhan Ngạn.
Nhan Ngạn: "Trời lạnh thế này, ăn lẩu cho ấm."
Tần Thư vừa nghe đến ăn lẩu, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cậu không sợ chết vì béo hả?"
Nhan Ngạn nói mấy hôm nay ở Thượng Hải, ăn uống không quen, không đủ dinh dưỡng.
Tần Thư: "..."
Không còn lời gì để nói.
Đối chiếu xong tất cả các số liệu điều tra, đã đến giờ tan làm, cô nói với Nhan Ngạn: " Chốc nữa nói chuyện tiếp nhé, tớ đi nộp tài liệu cho cấp trên." Hạ Cánh Nam cũng thích xem tài liệu giấy, cô đã gửi một bản đến hòm thư của anh ta, lại in một bản ra đưa qua.
Trên hành lang, đúng lúc gặp Doãn Nhất Kiều, cô ta cũng qua đưa tài liệu, gặp ngay trước cửa.
"Doãn tổng." Tần Thư nhẹ nhàng cười chào hỏi.
Doãn Nhất Kiều chỉ vào văn phòng Hạ Cánh Nam: "Hình như anh ta lại phát bệnh rồi, lúc nào cũng vạch lá tìm sâu, lát nữa em nói chuyện phải chú ý một chút nhé."
Vừa nãy, vì một bản kế hoạch, lúc đầu Hạ Cánh Nam dặn dò cô ta những chỗ cần sửa, cô ta cũng sửa rồi, anh ta vẫn không hài lòng, "Đây là trình độ của cô bây giờ hả?"
Khiến cô ta tức hộc máu, lúc ấy trong chớp mắt, chỉ muốn xé xác anh ta ra thành trăm mảnh.
Tần Thư dùng khẩu hình nói một câu cảm ơn. Khi cô gõ cửa đi vào, Hạ Cánh Nam đang gọi điện thoại, ra hiệu ý bảo cô chờ một lát, còn chỉ vào chiếc ghế dựa trước bàn làm việc.
Tần Thư để tài liệu sang một bên, ngồi xuống.
Không biết anh ta còn chuyện gì muốn phân phó.
Hạ Cánh Nam tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Mẹ, con bận, bây giờ không nói chuyện với mẹ được, vâng, mẹ cứ nói với mợ đi, con với cô gái ấy không hợp, con vừa mới đến công ty mới, tạm thời không có thời gian xem xét đến việc kết hôn, con cúp đây."
Nói xong, anh ta liền ngắt luôn điện thoại.
Đầu dây bên kia, mặt Nghiêm Trầm nghệt ra.
Vừa nãy rõ ràng đang nói đến việc hợp tác, Hạ Cánh Nam nói một câu mời vào. Sau đó, anh ta như bị tâm thần gọi hắn là mẹ.
Nghiêm Trầm gọi lại nhưng bị Hạ Cánh Nam từ chối.
Nghiêm Trầm: "..."
Hạ Cánh Nam không chỉ ngắt điện thoại của hắn, còn tắt chuông.
Tần Thư nhìn chằm chằm tài liệu, trong lòng nghĩ, không biết kiểu phụ nữ nào mới lọt được vào mắt xanh của anh ta. Có lúc, cô rất tò mò, vợ trước của anh ta là kiểu phụ nữ thế nào mới có thể khiến anh ta nhớ mãi không quên.
Hạ Cánh Nam cầm tài liệu lật vài tờ, nghiêm túc xem xét, chỉ nói một câu: "Bảng giá này không tồi, người trong ngành sẽ thích."
Tần Thư hiểu, anh ta nói như vậy thì có nghĩa là không phù hợp, người trong nghề thích, nhưng rất nhiều người đầu tư là người ngoài ngành, họ xem sẽ không hiểu.
Cô duỗi tay: "Để em về làm lại chi tiết hơn."
Hạ Cánh Nam gật đầu, đưa tài liệu cho cô: "Một bản kế hoạch tốt vừa phải khiến người trong ngành nhìn ra cách thức, vừa phải khiến cho người ngoài ngành xem hiểu vấn đề."
Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Buổi tối trước 11 giờ gửi cho tôi."
Trước 11 giờ tối?
Vậy thì có nghĩa là, tối nay cô phải ở lại công ty tăng ca, không thể đi ăn lẩu với Nhan Ngạn được.
Lúc Nhan Ngạn nhận được tin nhắn, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hại cô nàng mất công đợi lâu như vậy, nếu không phải Hạ Cánh Nam là thấy giáo cũ, còn chiếu cố lòng hư vinh của cô, thật sự cô rất muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa anh ta.
Không muốn ăn lẩu một mình, cô nàng quyết định đến trường cũ kiếm ăn, còn hỏi Tần Thư muốn ăn gì, để mua một phần về ăn khuya.
Tần Thư: [Chè đậu đỏ.]
Cô cất điện thoại, pha một ly cà phê, bắt đầu sửa tài liệu.
Hạ Cánh Nam xem xong email, đóng máy tính, chuẩn bị ăn tối, quay lại còn phải mở hội nghị video với bên tổng bộ.
Vừa đi được hai bước, điện thoại trên bàn rung lên, Nghiêm Trầm gọi đến, vừa mở mồm liền nói: "Hạ Cánh Nam, cậu bị điên rồi hả, ai là mẹ cậu?"
Hạ Cánh Nam: "Người thiệt thòi là tôi mới đúng, không phải sao?"
Bây giờ, Nghiêm Trầm không rảnh cãi nhau với anh ta, điều hắn quan tâm chính là: "Cậu với cô nàng xem mắt kia thế nào rồi?"
Hạ Cánh Nam: "Tôi đã nói rõ rồi, vốn tôi cũng không định phát triển tình cảm với cô ta."
Nghiêm Trầm rõ ràng mọi chuyện, vẫn hỏi xác nhận lại: "Vừa nãy, người đi vào văn phòng cậu có phải là Tần Thư không?"
Hạ Cánh Nam: "Ừ."
"Rốt cuộc bây giờ ý cậu là gì?" Nghiêm Trầm có chỗ khó hiểu.
Hạ Cánh Nam: "Không có gì, tôi không muốn đả kích sự tự tin của cô ấy, cũng không muốn khiến cô ấy không vui."
Dừng rồi lại nói tiếp: "Hôm qua, tôi đã hỏi người bạn làm bác sĩ kia rồi."
Lần trước, Tần Thư nói sau đó cô lại phẫu thuật mắt một lần nữa, gần như đã khôi phục lại bình thường, anh ta không biết tại sao phải phẫu thuật lần thứ hai, không nhịn được hỏi, người bạn đó lúc đầu không chịu nói, về sau dưới sự kiên trì của anh ta, người bạn đó đành nói ra.
Nghiêm Trầm biết vị bác sĩ này. Lúc trước, Hạ Cánh Nam giới thiệu cho Tần Thư làm bác sĩ mổ chính, liền hỏi: "Làm sao?"
Hạ Cánh Nam: "Thật ra, cô ấy vốn không cần phải làm phẫu thuật lần thứ hai, chính bởi vì lúc đó tôi từ chối cô ấy, tinh thần cô ấy sa sút trong một khoảng thời gian rất dài, vừa đúng vào thời kỳ mấu chốt khôi phục mắt, tình hình không lạc quan cho lắm, chỉ có thể làm phẫu thuật lần hai."
Anh ta không ngờ tới năm đó cô lại lún sâu như vậy, anh ta cho rằng cô chỉ nhất thời ỷ lại và thích thôi, thời gian dài rồi cô cũng sẽ không để quãng thời gian yêu thầm này ở trong lòng.
Nào ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Yên lặng một lúc, Nghiêm Trầm hỏi: "Ý của cậu là nếu cả đời này cô ấy không từ bỏ, thì cả đời này cậu cũng không kết hôn hả?"
Hạ Cánh Nam: "Tạm thời, tôi không nghĩ được nhiều như vậy."
Nghiêm Trầm không nhịn được lại khuyên nhủ: "Bây giờ vừa đúng lúc, cô ấy không yêu ai, cậu cũng độc thân, cô ấy không còn là cô bé mười chín tuổi ngây thơ, cậu cũng không còn là thầy giáo của cô ấy nữa, không tồn tại lí do đạo đức, sự nghiệp của cậu cũng ổn định rồi, nếu đã gặp lại, vậy sao cậu không tranh thủ cơ hội này chứ? Nói không chừng, gia đình cô ấy không ngại quá khứ của cậu đâu."
Rất ít khi, hắn dong dài như vậy, chính là không hiểu sao lại tiếc thay cho hai người bọn họ.
Ai có thể quyết định gia đình và quá khứ của mình chứ?
Lát sau, Hạ Cánh Nam mới lên tiếng: "Nói sau đi."
Nghiêm Trầm: "Ừ, tôi đang bận, nói chuyện sau."
Tần Thư bận rộn đến tận 10 giờ rưỡi, tất cả tài liệu đã được sửa xong, lại in một bản mang qua cho Hạ Cánh Nam.
Hạ Cánh Nam còn đang xem email, ánh mắt mệt mỏi, anh ta chỉ bên cạnh máy tính: "Để ở đây đi, chốc nữa tôi sẽ xem."
Tần Thư để tài liệu xuống, khách khí lễ phép: "Hạ tổng, còn việc gì không ạ?"
Hạ Cánh Nam: "Không, Em mau về đi."
Tần Thư nhìn anh ta, bất giác nói thêm một câu: "Ngài cũng về sớm đi, bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn đó ạ." Nói xong liền xoay người rời khỏi.
Hạ Cánh Nam ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, gọi cô lại: "Để tôi đưa em về." Anh ta đứng dậy, lấy chìa khóa xe.
Hôm nay bận muốn chết, anh ta cũng quên luôn trời có tuyết rơi, sớm biết vậy đã không bắt cô tăng ca.
Tần Thư uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu, ông nội sắp xếp tài xế cho em rồi ạ."
Hạ Cánh Nam gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, mau về đi."
Tần Thư nhẹ nhàng đóng cửa phòng, quay lại chỗ ngồi cất đồ vào túi rồi rời khỏi công ty, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi lớn hơn rồi, thật ra tối nay, ông nội không biết cô phải tăng ca muộn như vậy, cũng không sắp xếp tài xế cho cô.
Lúc chờ thang máy, Tần Thư mới có thời gian nhìn điện thoại, Hàn Phái gửi cho cô một tin nhắn: [Về nhà chưa?]
Tin nhắn gửi đến từ mười phút trước.
Trước đó, lúc sắp tan làm, cô nói với anh buổi tối muốn ăn lẩu với bạn, nào ngờ lại đột nhiên phải tăng ca.
Cô nhắn lại: [Em vừa tan làm, còn đang ở công ty, về ngay đây ạ.]
Hàn Phái không đáp lại.
Xuống dưới đại sảnh, Hàn Phái gọi điện tới, hỏi: "Tại sao phải tăng ca?"
Tần Thư: "Tài liệu không phù hợp, phải sửa lại." Nghe được tiếng ồn ào bên anh, cô liền hỏi: "Tiệc rượu còn chưa kết thúc ạ?"
Hàn Phái: "Vẫn chưa?" Anh cởi cúc áo, uống không ít rượu, có chút khô nóng, gọi người phụ vụ mang tới một ly nước đá, sau khi uống hết nửa ly, dạ dày đã thoải mái hơn nhiều.
Tần Thư vừa định mở miệng, liền nghe tiếng Hàn Phái nói chuyện ở đầu dây bên kia, có người tìm anh.
Cô nói: "Đợi anh về khách sạn thì nói chuyện sau nhé, anh cứ làm việc đi."
Hàn Phái không vội cúp máy: "Tuyết rơi, em đừng lái xe, để anh bảo tài xế qua đón, khoảng nửa tiếng là đến"
Tần Thư về nhà đã gần 10 rưỡi rồi, Nhan Ngạn vẫn chưa ngủ, đang đứng áp vào tường.
"Cậu làm gì thế? Úp mặt vào tường suy nghĩ à?" Tần Thư nhìn cô nàng.
Nhan Ngạn thở dài: "Tối