Chờ Hạ Cánh Nam rời đi, Hà Phi nhỏ giọng hỏi Tần Thư: "Cô có chú ý tới ánh mắt vừa nãy của Hạ tổng không?"
Trong lòng anh ta không yên, lại không thể nhớ nổi đã đắc tội với lãnh đạo lúc nào.
Tần Thư hỏi: "Làm sao?"
"Cô có cảm thấy Hạ tổng đối với tôi..." Hà Phi nhất thời không thể tìm được tính từ thích hợp.
Anh ta nhìn Tần Thư: "Cô hiểu điều tôi muốn biểu đạt không?"
Tần Thư gật đầu, trấn an: "Mới sáng sớm, Hạ tổng bận rộn làm việc, tôi đang ăn bữa sáng, anh nhàn nhã tỉa hoa, anh ta nhìn thấy anh mà không nghiêm mặt, chẳng lẽ còn cười hì hì nói, ừ, không tồi không tồi, tỉa đẹp lắm, cực kỳ đẹp hả?"
Hà Phi: "..."
Anh ta bị biểu cảm của Tần Thư chọc cười, nghĩ ngợi một chút cũng cảm thấy đúng, liền vội cất kéo đi: "Cô mau đi qua đó đi, tôi đi đưa hoa cho bạn gái."
Tần Thư cầm chai nước khoáng, tới nhà vệ sinh súc miệng rồi mới đi đến văn phòng Hạ Cánh Nam.
"Không được ăn sáng trong văn phòng, nói bao nhiêu lần rồi?" Anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn tập tài liệu trong tay.
Tần Thư: "Em biết rồi."
Hạ Cánh Nam ngước mắt nhìn: "Biết rồi thì sao? Tiếp tục ăn hả?"
Tần Thư phản bác: "Không phải ngài nói giờ làm việc không được ăn uống trong văn phòng sao? Bây giờ không phải giờ làm việc."
Hạ Cánh Nam: "..." Nhìn cô vài giây, cuối cùng cũng không nói gì.
"Hạ tổng, ngài tìm tôi có việc gì không?" Lặng im một lúc, Tần Thư mở miệng hỏi.
Hạ Cánh Nam đưa tài liệu cho cô: "Chỗ nào tôi đánh dấu đều phải sửa lại, muộn nhất là sáng thứ bảy phải nộp cho tôi, buổi thuyết trình cuối tuần cần dùng."
Tần Thư nhìn chồng tài liệu dày cộp, là bản PPT phải dùng lúc thuyết trình, cô thức đêm nhiều ngày mới làm xong, đã sửa lại vài lần, thế mà bây giờ vẫn còn phải sửa.
Hôm nay là thứ năm, muộn nhất là sáng thứ bảy phải nộp, chính là sáng sớm ngày kia? Tính thời gian thì có nghĩa là cô không ăn không ngủ cũng chỉ còn bốn năm mươi tiếng đồng hồ nữa?
Đây là tài liệu dự án bảo lãnh trái phiếu của một công ty khác, trong tay cô còn có tài liệu điều tra công ty AC cần phải chỉnh lý.
Cô lặng lẽ quét mắt nhìn Hạ Cánh Nam, trong lòng mắng anh ta vài câu.
Sau này cô cũng có nghĩ qua, nếu lúc đó cô và Hạ Cánh Nam ở bên nhau thì sẽ như thế nào?
Chắc là hai người sẽ cãi nhau ở công ty, về đến nhà thì sức lực cạn kiệt, không còn sức để quan tâm đến đối phương, liên tục trong thời gian dài, cuối cùng tình yêu và nhiệt tình thuở ban đầu bị hiện thực phá nát, sau đó chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn.
Hạ Cánh Nam đóng tập tài liệu, nhìn cô: "Hội thảo xúc tiến thương mại lần này sẽ có không ít nhà đầu tư nước ngoài tham gia, nội dung PPT có thể cho thêm phần phiên dịch không?"
Thật ra, sau khi hỏi câu này, anh ta cũng cảm thấy mình lo lắng thừa, trước kia cô đã cùng sếp của bọn họ làm các dự án M&A xuyên biên giới, tất cả các bản PPT thuyết trình đều là cô làm, bao gồm cả việc giải quyết vấn đề nhà đầu tư đến từ các quốc gia khác nhau.
Tiếng anh chuyên ngành không làm khó được cô.
Tần Thư hỏi thêm: "Có phiên dịch cabin không ạ? Nếu không có, có thể để Hà Phi đi làm phiên dịch."
Vừa không tốn tiền mời người, lại có thể tiết kiệm thời gian.
Hơn nữa, trình độ khẩu ngữ của Hà Phi rất tốt, dù sao cũng có bản thảo phiên dịch hiện sẵn, đối với Hà Phi mà nói dễ như trở bàn tay, vừa lúc có thể cho anh ta cơ hội thể hiện.
Nếu Hạ Cánh Nam có ấn tượng tốt với Hà Phi, việc thăng chức về sau mới có cơ hội, chuyện mua nhà cũng ở trong tầm tay.
Hạ Cánh Nam im lặng không lên tiếng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh ta nhàn nhạt nói: "Phiên dịch tại hiện trường hả? Yêu cầu rất cao, nếu không tôi sẽ làm phiên dịch cho em nhé?"
Tần Thư: "..."
Giọng điệu châm chọc không vui ấy cô vẫn có thể nghe ra được.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh ta nói chuyện không khách khí như vậy, còn khiến cô không xuống đài được.
Mới sáng sớm, uống nhầm thuốc hả?
Nói xong, Hạ Cánh Nam liền hối hận ngay lập tức.
Anh ta xoa ấn đường, anh ta đã bao giờ ăn nói không chừng mực như vậy đâu?
Bình tĩnh lại, "Mấy hôm nay, tôi không nghỉ ngơi đủ, nóng trong người, em không cần để tâm đến chuyện vừa rồi."
Tần Thư hơi giật mình, anh ta đang xin lỗi hả?
Thật ra câu nói vừa rồi của anh ta, nếu là cấp trên nói với cấp dưới thì cũng coi như bình thường.
Dù sao, quản lý cấp cao của ngân hàng các cô đều là những người nổi danh khắc nghiệt biến thái, kể cả Doãn Nhất Kiều hay Triệu Mạn Địch nhìn qua là hai người phụ nữ tao nhã, nhưng một khi tức giận thì cũng biến thành diệt tuyệt sư thái.
Có thể bởi vì quan hệ giữa cô và anh ta không bình thường, nên cô có một chút không thích ứng được với loại quan hệ cấp trên cấp dưới khắc nghiệt thế này.
Cô cũng rất hào phóng nói: "Không sao đâu ạ." Dừng lại rồi dặn dò thêm câu: "Hạ tổng, ngài nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Hạ Cánh Nam xua tay: "Đi làm việc đi."
Tần Thư rời đi, cửa văn phòng đóng lại.
Hạ Cánh Nam thở dài, đứng dậy rót một cốc nước lạnh rồi uống hết, mở cửa sổ hút một điếu thuốc.
Đi làm đến nay đã mười mấy năm, trước đây dù gặp phải việc khó khăn thế nào đi chăng nữa, chẳng sợ dự án thất bại nửa đường, hay sự nghiệp xuống dốc, anh ta cũng chưa bao giờ ở trong trạng thái giống như hôm nay.
Không những không còn là chính mình nữa mà còn luống cuống.
Vừa nãy rõ ràng Tần Thư chỉ tùy tiện hỏi, có phiên dịch không?
Sao đột nhiên anh ta lại oán giận cô?
Gẩy tàn thuốc, ngồi trở lại bàn làm việc, Hạ Cánh Nam ngồi ngây ngốc một lúc.
Sau khi tĩnh tâm, anh ta mở máy tính tiếp tục làm việc.
Một ngày bận rộn, Tần Thư chỉ rời khỏi chỗ ngồi ba lần, một lần buổi trưa đến nhà ăn, hai lần đi toilet, thời gian còn lại đều vùi đầu vào sửa tài liệu PPT.
Lúc sáu giờ, đầu óc choáng vàng, thật sự không chịu nổi, cô mới thu thập mọi thứ chuẩn bị về nhà.
"Hôm nay không phải tăng ca à?" Hà Phi hỏi.
Tần Thư: "Tôi về nhà làm tiếp, mệt lắm rồi."
Hà Phi gật đầu, "Ừ, chú ý nghỉ ngơi nhé." Rồi lại tiếp tục làm việc.
Tần Thư tưới nước cho hoa một lần nữa mới rời khỏi công ty.
Hôm nay không cần phải in tài liệu nộp cho cấp trên nên tăng ca ở đâu cũng giống nhau, về nhà còn có thể tắm rửa, tập yoga một lúc.
Bây giờ cô đang rất đau đầu, làm việc không có hiệu suất.
Ra khỏi tòa nhà, Tần Thư gọi điện thoại cho Hàn Phái, buổi sáng hai người gặp nhau một lần, cả ngày chưa liên lạc với nhau.
"Em có mệt không?" Sau khi bắt máy, Hàn Phái hỏi cô.
Tần Thư: "Mệt."
Chính cô cũng không nhận ra, một từ mệt này của mình ngập tràn ý làm nũng.
Hàn Phái dừng công việc đang làm, "Sao thế, anh sẽ nói chuyện với em một lúc."
Tần Thư: "Cũng không có gì, chỉ là em mệt thôi." Vừa lúc đi đến bãi đỗ xe, mở cửa lên xe, bật điều hòa sau đó lười nhác dựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Cô hỏi: "Anh thì sao? Tối rồi vẫn làm việc ạ?"
Hàn Phái: "Sắp có cuộc họp, tối nay hẹn Thu Lam bàn công việc." Hội đồng quản trị thông qua dự án đầu tư vào công ty bảo vệ môi trường, anh hẹn Thu Lam để bàn chi tiết cụ thể.
Từ ngày đó ở bệnh viện, Thu Lam chưa chủ động liên hệ lại với anh, có việc gì cũng sẽ trực tiếp tìm thư kí của anh.
Việc hôm nay quan trọng, cần phải giáp mặt nói chuyện, không thể để thư kí chuyền đạt thay được, nên anh đã hẹn Thu Lam trước.
Vừa nghe thấy hai chữ Thu Lam, Tần Thư "hừ" một tiếng, không nói câu gì.
Hàn Phái cười: "Không phải lại ăn giấm rồi đấy chứ, em ăn đến nghiện rồi à?"
Tần Thư đảo mắt xem thường: "Đúng đó, thì sao? Bây giờ em vừa phiền muộn lại mệt mỏi, đừng chọc vào em! Nếu anh trêu chọc em thì em sẽ không để yên cho anh đâu!"
Điệu bộ của cô bây giờ chính là không nói lý lẽ, giống như quả pháo nhỏ phơi dưới nắng hè, không đốt mà tự mình phát nổ, Hàn Phái nhỏ giọng xoa dịu: "Nhớ anh rồi à?"
Trong nháy mắt, chỉ ba chữ thôi đã làm tiêu tan một ngày mệt nhọc, dù tức giận cô vẫn "Vâng" một tiếng.
Hàn Phái: "Anh biết."
Tần Thư: "..."
Cô còn đợi anh nói mấy câu ngon ngọt, kết quả anh đã biết rồi.
Tần Thư thật sự mệt mỏi, không muốn nói một lời nào, Hàn Phái cảm thấy được điều gì đó, hỏi: "Mở nhạc cho em nghe nhé."
"Được." Tần Thư cắm tai nghe, ném điện thoại sang bên cạnh, ngả ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ điện thoại truyền đến bản nhạc piano mà Hàn Phái bật cho cô nghe, vẫn là bản nhạc ở trang 23 đó.
"Bản nhạc này đối với anh có ý nghĩa đặc biệt gì sao?" Tần Thư hiếu kỳ hỏi.
Hàn Phái: "Trước kia không có nhưng bây giờ có."
Khóe miệng Tần Thư cong cong, không lên tiếng, yên tĩnh nghe nhạc.
Nghe một lúc thì ngủ mất, sau đó có tiếng nhạc khác đột ngột vang lên khiến Tần Thư giật mình tỉnh dậy, có cuộc gọi đến, cô nhìn giờ đã 7 giờ rưỡi tối rồi.
Cô ngủ hơn một tiếng, nhìn màn hình điện thoại, là Phương Mộ Hòa gọi đến.
Cô và Hàn Phái đã trò chuyện hơn một tiếng, anh vẫn bật nhạc cho cô nghe, điện thoại cũng sắp hết pin rồi.
"Hàn Phái?"
Gọi vài lần, đầu dây bên kia không ai trả lời.
Chắc là anh đi họp rồi.
Tần Thư đợi một lát để tỉnh táo lại mới nghe điện thoại của Phương Mộ Hòa.
"Đang ở công ty à?" Phương Mộ Hòa hỏi.
"Em sắp về nhà đây, có việc gì thế?" Tần Thư điều chỉnh lại ghế, chuẩn bị lái xe đi.
Phương Mộ Hòa: "Anh đến nội thành rồi, ăn một bữa cơm với anh đi."
Tần Thư: "Chỉ có hai chúng ta thôi hả?"
"Ừ, nhân tiện bàn với em chút việc."
Phương Mộ Hòa rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với cô như thế, Tần Thư: "Được, gặp ở chỗ cũ nhé."
Sauk hi tìm lộ trình, Tần Thư khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe, lúc sắp đến cổng, bên kia Hạ Cánh Nam và Hà Phi đứng trước ô tô, nắp capo xe của Hà Phi mở, hai người đang nói chuyện gì đó.
Hôm nay, Hạ Cánh Nam tan làm sớm vậy sao?
Tần Thư hạ cửa sổ xe, dừng lại, trước tiên chào Hạ Cánh Nam, rồi quay qua hỏi Hà Phi: "Làm sao thế?"
Hà Phi quay đầu lại: "Xe của tôi không khởi động được, chắc có vấn đề rồi." Lại bỗng nhiên nhớ tới: "Không phải cô bảo mệt về nhà nghỉ ngơi hả? Sao vẫn còn ở đây?"
Tần Thư xuống xe: "Tôi ngủ trên xe rồi, để tôi xem."
Hà Phi cười: "Suýt nữa thì tôi quên mất, cô còn biết sửa cả xe ô tô." Ngày đầu tiên Tần