Ngày đặc biệt 19.8.2021
Buổi chiều không đến bốn giờ rưỡi, Thu Lam liền đến tập đoàn Vạn Hòa tìm Hàn Phái, tính toán đi cùng Hàn Phái qua nhà hàng.
Hàn Phái: "Cậu không biết Nhà hàng liên hoan?"
Thu Lam nghe được ra anh nói lời trào phúng, cũng không so đo, cười nói: "Chính là nhà hàng của nhà mình, cậu nói tôi tìm được hay không?"
Lại nói: "Đến lúc đó tôi cùng cậu ngồi cùng nhau, thay Tần Thư chăm sóc cậu."
Hàn Phái nhìn chằm chằm cô vài lần, không lên tiếng, mạch não phụ nữ có đôi khi quá kỳ quái, anh lười tìm hiểu.
Bởi vì liên hoan, trong nhóm chat khí thế ngất trời.
Đã nhiều năm không tụ hội, lúc này mọi người cực kỳ tích cực, ngay cả mấy bạn học trước kia chưa bao giờ tham gia, lần này cũng đều tới.
Trong đó có bạn học trước kia là uỷ viên học tập, Úy Lam.
Bởi vì đều là tên Lam, thành tích học tập lại không sai biệt lắm, thường bị bạn học lấy ra so sánh.
Úy Lam thuộc về kiểu nữ sinh văn tĩnh nhu nhược, nhìn liền có ý muốn bảo hộ, tính cách Úy Lam và cô vừa lúc tương phản, lúc học cao trung cô như một tên con trai.
Úy Lam hiện tại là luật sư, có chút danh tiếng, đại học là học tài chính, không biết sau lại vì cái gì đổi nghề làm luật sư.
Mấy năm nay bạn học thời cao trung tụ hội không quá hai lần, một lần Úy Lam cũng chưa tới, bởi vì cô ta không tới, rất nhiều bạn học nam đều rất tiếc nuối, rốt cuộc lúc ấy cô ta chính là nữ thần trong mắt rất nhiều nam sinh.
Tính tình ổn trọng, vẻ ngoài nhu nhược, còn có chút lạnh lùng.
Cô một chút đều không thích Úy Lam, phải nói là chán ghét.
Vốn tưởng rằng lần này họp lớp Úy Lam vẫn là không tới, nào biết, trước hai ngày Úy Lam đột nhiên nhắn trong nhóm chat, nói cô ở trong nước, lần này khẳng định sẽ tới.
Sau đó mấy bạn nam trong nhóm chat như bùng nổ, mỗi người đều là cười lớn, còn có vài người @ Hàn Phái, nói: Lớp trưởng, ủy viên học tập tới rồi.
Đúng vậy, Hàn Phái là lớp trưởng.
Lúc ấy cô thật muốn giải tán nhóm chat, thiếu chút nữa tức chết cô.
Cho nên cô chiều nay liền tới tìm Hàn Phái, phải là với Hàn Phái cùng nhau đi qua, như vậy trong lòng cô mới có thể cân bằng một chút.
Thu Lam nhìn đồng hồ, cũng sắp 5 giờ, hỏi Hàn Phái: "Cậu còn chưa xong việc?"
Hàn Phái: "Xong ngay đây."
Thu Lam như suy tư gì nhìn anh, "Aizz, đến đó tôi thay cậu tuyên bố việc cậu có bạn gái ha, đây thật sự là chuyện cao hứng, tôi không thể dấu dấu diếm diếm."
Hàn Phái nhìn cô: "Cọng dây thần kinh nào của cậu lại hỏng rồi hả?"
Thu Lam ngữ khí nghiêm túc: "Tôi bình thường, hiện tại không phải toàn như vậy à, họp lớp bạn học sẽ nháo nhào hỏi chuyện kết đôi, rốt cuộc cuộc họp lớp này là tôi tổ chức, cậu cũng là tôi kêu qua, về tình về lý tôi đều nên phụ trách chuyện Tần Thư, cậu nói có phải hay không?"
Hàn Phái: "..."
Anh nói: "Bạn gái tôi, tôi tự mình công khai."
Trên đường tới nhà hàng, Thu Lam vẫn luôn xem trong nhóm chat, trong nhóm mấy bạn học nam đại khái là "ăn no rửng mỡ", không có việc gì liền @ Hàn Phái, nói uỷ viên học tập đã tới rồi, hỏi anh khi nào đến.
Thu Lam nhịn không được nhắn một câu: 【 Tôi cùng lớp trưởng vừa xuất phát, phỏng chừng lát nữa mới tới, các cậu trước cứ chơi đi nhé :) 】
Cũng mặc kệ bọn họ có phản ứng gì, trực tiếp rời khỏi WeChat, đem điện thoại ném trong túi xách.
Cô vừa ngẩng đầu, hơi giật mình, nhắc nhở Hàn Phái: "Aizz, cậu đi nhầm đường, đi bên này phải vòng qua mấy con đường nữa đấy."
Hàn Phái: "Biết."
Thu Lam: "..." Chế nhạo anh: "Có phải nghĩ đến lát nữa sẽ gặp Úy Lam, có chút khẩn trương, liền cố ý đi đường vòng giảm bớt một chút?"
Hàn Phái chỉ lo nhìn đường, lười giải thích.
Thu Lam nhìn chằm chằm anh, sau một lúc lâu cũng nhìn không ra chút nào dị thường, cô chưa từ bỏ ý định lại xác nhận một lần: "Thật đúng vậy hử?" Lời nói có chút chua xót.
Anh đến với Tần Thư cô chấp nhận, rốt cuộc Tần Thư là kiểu phụ nữ phỏng chừng không có mấy đàn ông là không động tâm, nhưng anh thật muốn đối với Úy Lam nhớ mãi không quên, cô đời này phỏng chừng đều sẽ không cân bằng được.
Hàn Phái đem xe dừng bên đường, cởi đai an toàn: "Chờ tôi chút." Mở cửa xuống xe.
"Aizz, cậu đi đâu vậy?" Thu Lam hỏi.
Hàn Phái đã băng qua đường cái đối diện, tầm mắt cô vẫn luôn theo anh, thẳng đến khi anh vào một cửa hàng bán cháo.
Thu Lam suy nghĩ, Úy Lam thích cháo?
Dù sao Hàn Phái cũng không thích cháo, cái này thì cô biết.
Thu Lam nhanh lấy di động nhắn Hàn Phái: 【 Quán này hương vị cháo khá ngon, tôi cũng đã lâu không ăn, giúp tôi mang một phần, cháo đậu đỏ ý nhân đi. 】
Hàn Phái nhắn lại: 【 Muốn ăn chính mình tới mua. 】
Thu Lam: "......"
Chỉ lát sau, Hàn Phái từ cửa hàng cháo đi ra, Thu Lam nhìn đường phố phía đối diện, người đàn ông cao lớn lại thanh lãnh xách theo hộp cháo, lộ ra một phần khác biệt, ấm áp.
Chờ anh lên xe, "Có phải sợ lát uống rượu, liền ăn trước chút cháo lót bụng?" Thu Lam thử thăm dò hỏi.
"Không phải." Hàn Phái khởi động xe lái đi, vẫn chưa giải thích.
Thu Lam cũng không hỏi nhiều, thẳng đến khi ô tô tiến vào tiểu khu xa hoa, cô bừng tỉnh: "Cháo là mua cho Tần Thư?"
Hàn Phái rốt cuộc nói chuyện: "Uh, cô ấy ở nhà một mình, sẽ lười không ăn bữa tối."
Thu Lam gật gật đầu, hào phóng lại hiểu chuyện: "Tôi cũng vậy, ở một mình cứ tàm tạm qua loa, có thể lười liền lười, cậu chạy nhanh đưa lên đi."
Hàn Phái đi lên lầu, Thu Lam ngồi ở trong xe nhàm chán, di động vẫn luôn rung, trong nhóm chính ồn ào đến khí thế ngất trời, bạn học tới trước đều thúc giục bọn họ.
Có người @ cô, 【 Thu đại mỹ nữ, các cậu đến chỗ nào rồi? 】
Thu Lam bình tĩnh nhìn di động, suy nghĩ vài giây, nhắn: 【 Khẳng định đến trước 6 giờ, Hàn Phái tiện đường đưa đồ ăn cho bạn gái, chúng tôi qua ngay đây. 】
Trong nhóm khả năng là chưa kịp có phản ứng, an tĩnh vài giây, bỗng nhiên tin nhắn oanh tạc.
Đều tới hỏi cô, rốt cuộc tình huống như thế nào.
Thu Lam chưa bao giờ hết lòng nhiệt tình, mặc kệ bạn học hỏi cái gì, cô đều là biết gì nói hết, sau đó không nửa lời giấu giếm.
Trên lầu, đi động Hàn Phái cũng vang không ngừng, thật nhiều người @ anh, anh không có thời gian nhìn kỹ.
Sau đi gõ cửa, Tần Thư cũng không kịp thay quần áo, mặc áo ngủ ra mở cửa.
Cô mới vừa tắm xong, chuẩn bị tập yoga, nào biết anh sẽ đến.
"Sao anh lại tới đây? Không phải muốn tham gia tụ hội với bạn học sao?" Tần Thư kinh ngạc, trong ánh mắt lại che giấu không được kinh hỉ.
"Tới đưa bữa tối cho em." Hàn Phái chưa đi đến phòng khách, đem cháo đặt xuống, đóng cửa lại, liền ở huyền quan ôm ôm cô, "Thừa dịp cháo còn nóng, em ăn chút, kết thúc anh liền trở về."
Tần Thư bám vào cổ anh, bắt đầu làm nũng: "Muốn ôm một cái."
Hàn Phái: "..." Một thân nổi da gà.
Cười, "Còn học được chiêu này."
Tần Thư: "Uhm." Ngưỡng mặt: "Em trước mặt anh mới như thế, trước người khác không phải như vậy." Lại hỏi: "Rốt cuộc ôm hay không ôm?"
Hàn Phái khom lưng đem cô bế lên, thân thể mềm mại của cô dán vào anh, làm anh có chút hít thở không thông.
Tần Thư hai chân dùng sức quấn lấy eo anh, đem môi sát lại gần, ở khóe miệng anh hôn lại hôn, như là ăn thạch trái cây, một chút lại hút hút.
Hàn Phái xoay người đem cô để ở trên cửa, "Đáng lý anh không nên đi lên."
Tần Thư cười: "Không đem anh chọc một thân phát hỏa, em sợ anh gặp xong bạn học đều sẽ quên luôn em."
Hàn Phái rũ mắt nhìn cô, cô dùng đầu lưỡi câu lấy môi anh, chơi đến vui vẻ vô cùng, khóe mắt đuôi lông mày đều như trẻ con làm nũng.
Anh đến bây giờ đều nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, anh đi đón cô, giữa chân mày tản ra nhàn nhạt khí lạnh, thật giống như anh thiếu nợ gì cô.
Tình yêu, thế nhưng có thể làm một cô gái giống như hai người khác biệt.
Sau khi làm nũng một hồi, Tần Thư lúc này mới nhớ tới hỏi: "Anh đem cháo đến cho em không làm chậm trễ họp lớp à?"
"Còn kịp." Anh nói: "Nếu anh không mua cháo đến, buổi tối em tính ăn cái gì?"
Tần Thư: "Giảm béo, không ăn." Kỳ thật tủ lạnh có đồ ăn, là cô lười làm.
Nói, cô lại hôn hôn anh, "Ngày mai bồi em?"
Hàn Phái: "Ngày mai là Lễ Tình Nhân, em nói coi anh bồi ai?"
Tần Thư dặn dò anh: "Buổi tối trở về sớm một chút, cấm hàn huyên qua lại với mấy cô bạn học đấy."
Hàn Phái: "..."
Cười, vỗ vỗ mông cô: "Xuống dưới, đi ăn cháo."
"Cháo gì?" Tần Thư hỏi, vẫn là không muốn xuống dưới.
"Củ mài blueberry." Hàn Phái thúc giục: "Đi ăn cháo."
Tần Thư: "Lại ôm một phút." Bắt đầu cởi áo sơmi của anh, đem mặt cọ cọ ở trên cổ anh, còn nói: "Cọ cho dính hết mùi của em lên người anh."
Không quên giảng giải anh: "Đừng có mà vừa đến thấy mấy cô bạn học xinh đẹp, yêu kiều liền quên ở nhà có đứa nhỏ đang khóc nháo đòi ăn, xong tiệc liền trở về nhanh."
Hàn Phái: "..."
Tự hỏi một lát, mời cô: "Thay quần áo đi cùng anh."
Tần Thư lắc đầu: "Anh và bạn học tụ hội, em đi làm cái gì."
"Thật không đi?"
"Không đi." Cô từ trên người anh xuống dưới.
Hàn Phái sửa sang lại áo sơmi, "Thu Lam còn ở dưới lầu, anh đi nhé!"
Tần Thư hơi giật mình, "Thu Lam?"
"Uh, đi cùng anh."
"Cô ấy..." Tần Thư nói một nửa, nhìn về phía Hàn Phái.
Hàn Phái giải thích: "Thu Lam muốn thay em giám sát chặt chẽ anh, đại khái là rảnh quá mà, con gái tụi em đều như vậy?"
Tần Thư: "Không sai biệt lắm đi, con gái tùy thời đều có điểm thần kinh."
Còn đang suy nghĩ vì cái gì Thu Lam nói canh chừng anh? Tròng mắt nhanh như chớp xoay vài vòng, giống như minh bạch chuyện gì xảy ra, lúc ở cao trung là anh đã từng có bạn gái?
Cho nên Thu Lam không cam lòng bại bởi cô bạn học kia, liền đứng về phía cô bên này?
Bất quá chỉ là tò mò, cô cũng không hỏi nhiều.
Hàn Phái đem cài lại từng cái cúc áo sơ mi vừa rồi bị Tần Thư cởi bỏ, xem xét cô liếc mắt một cái, sắp xếp lại lời, nói: "Bạn học thời cao trung, chỉ là mấy bạn học cũ ngày trước chơi không tệ, không như mấy thứ em tưởng, càng không có mối tình đầu, đừng vội ghen."
Tần Thư thề thốt chống chế: "Anh đừng có mà oan uổng người tốt, em tưởng cái gì? A? Em chỗ nào ghen tị? Anh nói rõ ràng cho em."
Hàn Phái cười: "Đó là anh tự mình đa tình." Ở môi cô hôn xuống: "Đi ăn cháo đi." Anh rời đi xuống lầu.
Tần Thư vỗ vỗ chén cháo, "vô sự hiến ân cần", vừa thấy liền biết không phải chuyện tốt.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, tay chống cằm phát ngốc.
Không ăn uống.
Sau đó bắt đầu nhớ người nào đó, anh vừa mới rời đi mà thôi, trên người còn lưu lại hương vị nụ hôn của anh.
Cô thở dài, chính mình nói với không khí.
Tần Thư a, mày thật sa đọa.
Hai tháng này, cô trở thành người thiếu chút nữa tự mình cũng không nhận ra.
Trước kia cô cùng ông bà, ba mẹ cũng làm nũng.
Nhưng bọn họ đều bận rộn, cô liền ở trong điện thoại ngẫu nhiên giả bộ nói muốn bọn họ.
Kỳ thật cô cũng coi như rất độc lập, mười chín tuổi một mình ở nước ngoài sinh hoạt, còn phải chiếu cố Bặc Nhất.
Nhưng từ khi gặp được Hàn Phái, cô thật liền như biến thành một đứa nhỏ luôn khóc nháo đòi ăn.
Lại nhìn nhìn cháo, mở ra bắt đầu ăn.
...
Hàn Phái còn chưa có xuống lầu, đang chờ thang máy.
Di động còn không ngừng vang, anh click mở nhìn nhìn, trong nhóm chat toàn là nhắc tới anh, nói chuyện nhiều nhất chính là Thu Lam, đem chuyện anh cùng Tần Thư như thế nào quen biết đều nói ra hết.
Ngồi vào trên xe, anh liếc liếc mắt nhìn Thu Lam một cái, cô còn đang nói chuyện không ngừng, "Cậu nói nhiều như vậy làm cái gì?"
Thu Lam đầu cũng không nâng: "Cậu nói nơi nào nhiều?"
Hàn Phái: "Nói đến gia thế Tần Thư làm gì?"
Thu Lam: "Này không phải rất tốt sao, có trưởng bối tác hợp, môn đăng hộ đối, còn có ai dám cùng Tần Thư đoạt cậu?" Cô cất di động, cười nói: "Đây là vì cậu cùng Tần Thư."
Hàn Phái không phản ứng lại, nhẹ nhấn ga, ô tô chậm rãi rời đi.
Hứng thú Thu Lam rã rời, nhìn vành đai xanh của tiểu khu, lá cây vẫn xanh như cũ, nhưng thiếu vẻ xanh ngắt ướt át ngày hè mà nhiều hơn là vẻ tiêu điều của ngày đông.
Cô liền cùng cây xanh mùa đông giống nhau, không có gì sinh cơ.
Có lẽ tâm thái thật sự già rồi, qua năm liền 30 tuổi.
Ngày mai chính là Lễ Tình Nhân, nhưng tình nhân còn không có tin tức đâu.
Nghĩ, cô hơi hơi thở dài.
"Này, cậu cùng Úy Lam còn liên hệ sao?" Chợt, Thu Lam quay mặt hỏi Hàn Phái.
Hàn Phái ngữ khí nhàn nhạt: "Không liên hệ."
Thu Lam không quá tin, "Các cậu... Không có liên hệ?" Sao có thể! Lừa kẻ ngốc hử!
Hàn Phái hỏi lại: "Vì cái gì nhất định phải có liên hệ?"
Thu Lam thầm nghĩ, bởi vì cậu đối cô ta là khác biệt.
Úy Lam và Hàn Phái hồi cao trung là bạn ngồi cùng bàn, bọn họ ngồi cùng bàn một năm, một năm này Hàn Phái đối với Úy Lam là đặc biệt nhất.
Không chỉ giảng bài cho Úy Lam, còn đem quyển sách mà chính mình ưa thích cho Úy Lam xem, sau lại Úy Lam làm mất quyển sách, anh cái gì cũng không nói, còn trấn an Úy Lam, nói một quyển sách mà thôi, không có việc gì.
Cô biết quyển sách kia đối với Hàn Phái có ý nghĩa như thế nào, cũng có thể là do cô chính mình trong lòng quá không cân bằng, sau đó cô liền không nhịn xuống nói Úy Lam, sau lại cùng Úy Lam tranh nhau, làm náo