Một tiếng sau, cuộc điện thoại này mới kết thúc.
Hàn Phái xoa bóp ấn đường, đây là lần gọi điện thoại lâu nhất của anh, từ đầu đến cuối đều hết sức kiên nhẫn, cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, anh đứng trong sân hút thuốc mới quay vào phòng ngủ.
Tần Thư đóng máy tính, xoa bóp xương cổ, bây giờ đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hưng phấn vừa nãy, đầu óc bình tĩnh hơn nhiều, sau đó cô nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, bây giờ cô đang ở Bắc Kinh.
Thế nên...nửa đêm canh ba cô gọi điện thoại cho Hàn Phái, còn nói chuyện một mạch hơn một tiếng đồng hồ.
Tần Thư ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động, 5 giờ sáng.
Choáng váng vài giây, cô nhanh chóng gửi cho Hàn Phái một tin nhắn: [Xin lỗi, em nhầm giờ.]
Hàn Phái vừa nằm xuống, nhìn màn hình điện thoại lại sáng lên, [Không sao, vừa nãy anh cũng mới làm việc xong, ngủ sớm đi.]
Tần Thư lại đánh mấy câu tỏ ý xin lỗi, ngón tay dừng lại trên bàn phím một lúc lâu, cuối cùng xóa hết đi, nói với anh: [Ngủ ngon.]
Hàn Phái cũng nhắn lại hai chữ Ngủ ngon.
Tần Thư mới ngủ được bốn tiếng đồng hồ đã bị Bặc Nhất gọi dậy, "Tớ và mẹ Phương đã ở dưới chung cư của cậu rồi, cho cậu mười phút sửa soạn, nhanh xuống đây."
Tần Thư còn buồn ngủ, đến giọng nói cũng lơ mơ không rõ: "Chuyện gì?"
Bặc Nhất: "Lấy đáp án của đề bài, sau đó đưa cậu đi trại ngựa."
Tàn Thư: "Đáp án sẽ gửi ngay cho cậu, tớ không đi trại ngựa nữa."
Bặc Nhất giọng điệu không cho thương lượng: "Không phải cậu lo lắng không yên bắt tớ về đưa cậu đi trại ngựa sao?! Cậu bảo không đi thì không đi hả? Mẹ Phương đã phải dành ra thời gian hôm nay, đến cả hội nghị cũng hủy bỏ rời đến ngày mai, cậu còn không biết xấu hổ vì ngủ mà thất hẹn?"
Tần Thư: "Cậu phiền muốn chết! Cút!" Ném điện thoại đi rồi rời giường.
"Sao? Lại giở thói công chúa hả?" Phương Mộ Hòa cất điện thoại, anh vừa gọi điện cho thư ký, lùi lại tất cả lịch trình hôm nay.
Bặc Nhất vẻ mặt buồn bực: "Vâng, quả này thể nào cũng mắng em."
Phương Mộ Hòa cười: "Đáng đời."
Bặc Nhất: "..."
Tối qua, Phương Mộ Hòa cũng ngủ không ngon, dựa vào ghế nhắm mắt thư giãn, không quên nói móc Bặc Nhất: "Cậu nói đi cậu ở New York đợi là được, thiếu ăn thiếu uống thì anh gửi cho cậu, cậu cứ muốn vội vàng về đây chịu ngược làm gì?"
Bặc Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: "Còn không phải Kỳ Kỳ nói cô ấy có thể giải ra cái đề kia à, bằng không em ăn no rửng mỡ trở về để cô ấy ngược đãi làm gì?"
Phương Mộ Hòa hỏi: "Nói thật với anh đi, cái đề bài kia rốt cuộc là ai bắt cậu làm? Anh cảm thấy giáo sư của cậu không rảnh đến vậy."
Bặc Nhất có tí chột dạ, không dám nói là vì theo đuổi mỹ nữ học bá, kiên trì nói: "Thật sự là em thay giáo sư giải mà."
Phương Mộ Hòa: "Tốt nhất là như vậy, bằng không xem anh làm thế nào thu thập cậu."
Anh ta ấn thái dương đang nhảy thình thịch, "Lần sau được nghỉ, một đám các cậu cũng đừng về nữa, các cậu trở về, anh phải lăn đi lặn lại mất nửa cái mạng già."
Tính nhẫn nại cả đời này của anh ta đều tiêu hao trên người hai kẻ này.
Đang nói thì di động rung.
Phương Mộ Hòa mở mắt, thờ ơ cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi, anh ta ngẩn ra.
Hàn Sầm: [Buổi tối có rảnh không?]
Phương Mộ Hòa không dài dòng: [Không rảnh.]
Sau đó Hàn Sầm cũng không nhắn lại, vài phút trôi qua, Phương Mộ Hòa nghiền ngẫm nhìn màn hình, đẩy cửa xe đi xuống.
Đi đến bên bồn hoa cách xe rất xa, Phương Mộ Hòa bấm số của Hàn Sầm.
Hàn Sầm cất giọng nhàn nhạt: "Có việc gì?"
Phương Mộ Hòa: "Hàn Sầm, cô mấy tuổi rồi, sao vẫn chơi trò trẻ con thế này hả?"
Hàn Sầm thích anh ta nhưng anh ta từ chối.
Tình yêu không có kết quả, anh ta sẽ không cho cô bất cứ ảo tưởng nào.
Hàn Sầm: "Vậy sao anh còn gọi điện cho em?"
Phương Mộ Hòa: "Gọi điện cho cô là có việc khác."
Bữa sáng hôm nay, anh ta nghe cha mẹ nói đến chuyện của Kỳ Kỳ và Hàn Phái, hóa ra người lớn hai nhà thật sự có ý âm thầm tác hợp bọn họ.
Hàn Phái là một thương nhân thành công, gia thế tốt, đẹp trai, năng lực hơn người, là con rể vừa ý trong mắt các trưởng bối, nhưng Hàn Phái không thích hợp để làm chồng.
Ít nhất là trong những người cùng tuổi quen biết Hàn Phái đều nghĩ như vậy, Hàn Phái quá lý trí, bình tĩnh và vô tình.
Ngừng lại vài giây, Phương Mộ Hòa nói thẳng vào vấn đề: "Chuyện của Kỳ Kỳ với anh trai cô, không thể thiếu cô tham gia vào đúng không?"
Hàn Sầm ngẩn ra, không ngờ Phương Mộ Hòa biết nhanh như vậy.
Qua vài giây, Phương Mộ Hòa vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ cô, anh ta nhìn điện thoại, đang trong cuộc gọi, "Hàn Sầm, nói đi!"
Hàn Sầm vẫn không lên tiếng, hai người giằng co trong điện thoại.
Cô đang ở trong xe, trên cửa kính có lớp sương mỏng, cô thất thần vẽ lung tung lên cửa, cũng không đáp lại Phương Mộ Hòa.
Mấy hôm trước, từ ông nội, cô biết người xem mắt Hàn Phái là Tần Thư, bọn họ căn bản đã định sẽ là cuộc hôn nhân kinh doanh, cô cũng hy vọng anh trai có thể đối tốt với Tần Thư.
Thậm chí cô còn cổ vũ ông nội, khiến anh trai chủ động theo đuổi Tần Thư.
Kết quả bây giờ lại đổi lấy sự oán trách của Phương Mộ Hòa, anh ta sốt ruột, cô càng không nói.
"Cô không nói nữa thì tôi sẽ cúp điện thoại!" Phương Mộ Hòa giở giọng mất kiên nhẫn.
Ngừng chốc lát, Hàn Sầm cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu em nói cái gọi là tham gia vào vì em muốn tốt cho anh trai và Tần Thư, anh có tin không?"
Phương Mộ Hòa: "Tôi chỉ nói một lần này thôi, dừng ở đây, đừng đẩy Kỳ Kỳ vào hố lửa! Loại người máu lạnh vô tình như anh trai cô, sẽ biết yêu người khác sao? Cô cũng đừng tham gia vào nữa, để bọn họ thuận theo tự nhiên đi, tan càng sớm càng tốt! Tôi bận rồi."
Trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Mộ Hòa vừa xoay người thì nhìn thấy Tần Thư từ chung cư đi ra, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, uể oải ỉu xìu. Sau khi đến gần, anh ta phát hiện hai mắt thâm quầng của cô.
"Tối qua làm gì vậy?" Anh ta nhìn cô chằm chằm.
Tần Thư mặt không đổi sắc nói: "Chả làm gì cả, ở nhà ông nội không ngủ được, nửa đêm mò về đây." Cô kéo cửa xe ngồi vào.
Phương Mộ Hòa bất mãn xoa đầu cô, lười vạch trần.
Tối qua cô nói cô ở nhà ông nội, sáng nay anh ta cùng Bặc Nhất đến thẳng nhà ông, kết quả nào có thấy bóng dáng cô đâu, căn bản là cô không qua đó, nói dối thành tinh rồi.
Vẫn may bà nội Tần ra nước ngoài đi chơi không ở nhà, nếu không cũng không biết bà sẽ vặn hỏi anh ta và Bặc Nhất như thế nào nữa.
Tần Thư đem toàn bộ đáp án và quá trình giải đưa hết cho Bặc Nhất, Bặc Nhất xem xong kích động cả nửa ngày, chắp tay cảm ơn, "Về sau cậu chính là chị của tớ, tớ sẽ theo cậu như Thiên lôi sai đâu đánh đó."
Phương Mộ Hòa nhìn vào hai mắt Tần Thư: "Em làm?"
Tần Thư nghiêng mặt đối diện với anh ta, ánh mắt khiêu khích: "Nếu không thì sao?"
Phương Mộ Hòa cười, đề bài này anh ta cũng chưa làm ra huống chi là cô?
Chắc là Hàn Phái giúp đỡ không ít.
Di động reo, là người phụ trách câu lạc bộ cưỡi ngựa, Phương Mộ Hòa nhận điện thoại, nói trong một tiếng rưỡi nữa là tới, bảo bọn họ chuẩn bị ngựa trước.
Tần Thư và Bặc Nhất từ khi còn nhỏ đã thích cưỡi ngựa, sau khi anh ta tự kiếm được tiền thì đã đầu tư vào câu lạc bộ cưỡi ngựa, mời người dạy hai người họ cưỡi ngựa, mỗi lần chỉ cần cô và Bặc Nhất muốn cưỡi ngựa, dù anh ta có bận cũng sẽ dành thời gian cùng đi với họ.
Bặc Nhất gửi cho mỹ nữ học bá đáp án, chờ tin lành, cậu rỗi rãi đến nhàm chán, bỗng nhớ tới một chuyện, tiến đến bên cạnh Tần Thư, nhỏ giọng nói: "Ê, cậu đoán xem tối qua tớ với mẹ Phương gặp ai?"
Tần Thư: "Người."
Bặc Nhất bị nghẹn, cũng may đã thành thói quen rồi, cậu ta biết tính tình của Tần Thư, sẽ không trả lời, đánh nhỏ giọng tự hỏi tự trả lời: "Gặp Hạ Cánh Nam."
Tần Thư ngẩn ra: "Gặp được ở đâu?"
Bặc Nhất: "Ở quán bar, có lẽ anh ta với khách hàng lên trên tầng của hội sở bàn công việc." Cậu hạ giọng: "Tối qua không đi với bọn tớ, hối hận không?"
Tần Thư khôi phục sắc mặt bình tĩnh: "Chưa từng nghe gặp mặt không bằng hoài niệm à?"
Bặc Nhất bắt chéo chân, cánh tay chống trên cửa sổ xe, suy nghĩ nhìn cô: "Ngày đó, tớ hỏi cậu cái vấn đề kia, cậu còn chưa trả lời tớ đâu đấy."
"Vấn đề gì?"
"Cậu còn muốn theo đuổi Hạ Cánh Nam hả?"
Tần Thư không trả lời hỏi lại: "Đầu tớ có lỗ hả?"
Bặc Nhất yên tâm: "Không theo đuổi thì tốt."
Bên kia, Phương Mộ Hòa kết thúc cuộc trò chuyện, bỏ điện thoại qua một bên, anh ta chỉ nghe được câu nói cuối cùng kia của Bặc Nhất, hỏi: "Không theo đuổi cái gì?"
Việc Tần Thư thích Hạ Cánh Nam và Hạ Cánh Nam từ chối cô, trước kia chỉ có Bặc Nhất biết, bây giờ có thêm cả bạn tốt Nhan Ngạn, còn lại không có ai biết rõ, bao gồm cả Phương Mộ Hòa.
Tần Thư sợ nhất là Phương Mộ Hòa cằn nhằn cô, vẫn luôn lừa anh ta.
Cô vội nói: "Thần tượng."
Bặc Nhất liên tục gật đầu phụ họa: "Ờ, không theo đuổi thần tượng, chậm trễ việc học tập."
Phương Mộ Hòa: "Theo đuổi thần tượng còn không bằng theo đuổi anh, người như anh rất thích hợp làm thần tượng."
Tần Thư cùng Bặc Nhất không hẹn mà cùng ngoảnh mặt sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ.
Tới trại ngựa, Phương Mộ Hòa gặp người quen, tiếp