*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Thư không ngờ Hạ Cánh Nam quen biết Hàn Phái, mà hình như quan hệ cũng không tệ.
Cô không thể hình dung được tâm trạng phức tạp hiện giờ của mình, vô thức liếc mắt lén nhìn Hàn Phái, đáng tiếc anh không bao giờ biểu hiện vui mừng trên nét mặt, chỉ nhìn vẻ mặt anh, cô không nhìn ra một chút cảm xúc dao động nào.
Nghiêm Trầm cười: “Em thật sự không có ấn tượng gì với anh sao?”
Tần Thư nghiêm túc suy nghĩ, thất sự không nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu, cô chỉ vào hai mắt mình: “Thị lực của em không tốt lắm, mấy năm gần đây mới khôi phục một ít.”
Hạ Cánh Nam tiếp lời: “Mắt em ấy không tốt, đã từng phải làm phẫu thuật, bây giờ mới miễn cưỡng trở lại bình thường, ban ngày thị lực cũng tạm được nhưng sợ ánh sáng.
Hàn Phái vô thức liếc nhìn Tần Thư, khó trách luôn thích đeo kính râm. Anh rất tò mò, tại sao Hạ Cánh Nam lại biết rõ như vậy.
Nếu đã là do nguyên nhân khách quan, Nghiêm Trầm cũng không đùa cô nữa.
Anh ta gặp Tần Thư không chỉ một lần, trước kia lúc Tần Thư đến văn phòng Hạ Cánh Nam xin giải thích một số vấn đề, nhiều lần anh ta cũng ở đó.
Về sau khi Tần Thư thổ lộ ở dưới lầu khu chung cư của Hạ Cánh Nam, anh ta cũng trùng hợp có mặt, chỉ là lúc đó anh ta ở trong xe ô tô không xuống.
Cái lần Tần Thư đi cùng Phương Mộ Hòa đến trại ngựa, anh ta còn nhiều lần nhìn chằm chằm cô.
Lúc Hạ Cánh Nam giới thiệu Hàn Phái với cô, Tần Thư nói: “Chúng tôi đã biết nhau rồi.” Bây giờ Hàn Phái mới đang theo đuổi cô, cụ thể là quan hệ gì, cô cũng không định nghĩa được, thế nên cô chỉ nói vậy thôi.
Hàn Phái hơi giật mình, vốn định bắt tay với cô, coi như là lần đầu gặp mặt, cuối cùng cô lại nói một câu như vậy.
Hạ Cánh Nam không ngạc nhiên khi hai người bọn họ có quen biết, quan hệ giữa hai nhà Tần – Hàn không tệ, cũng có hợp tác kinh doanh.
“Hóa ra vòng tới vòng lui đều là người một nhà cả, thế thì nhất định phải ăn cùng nhau.” Nghiêm Trầm cho phục vụ mang đồ ăn đã đặt trước mang sang phòng Hạ Cánh Nam.
Anh ta nhìn Tần Thư, cười nói: “Em gọi Hạ Cánh Nam là thầy Hạ, nhưng anh với Hàn Phái lại cùng tuổi với thầy Hạ của các em, không phải em nên gọi bọn anh là chú hay sao?”
Hàn Phái nói chen vào: “Cậu già một mình đi, đừng kéo tôi vào.”
Nghiêm Trầm cười ha ha, tò mò hỏi: “Từ lúc nào mà cậu để ý đến tuổi của mình thế hả?”
Hàn Phái quét mắt nhìn qua Tần Thư, không lý nào Nghiêm Trầm lại biết được.
Hạ Cánh Nam cũng trêu ghẹo: “Theo lý thuyết đúng là phải gọi là chú.” Anh ta khẽ nhếch cằm: “Đi thôi, lên lầu rồi nói.” Một câu kết thúc đề tài này.
Mấy người cùng nhau đi lên lầu.
“Nghiêm đại ca, em ngồi với anh.” Tần Thư ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Trầm.
Nghiêm Trầm cười: “Chúng ta phải làm quen một phen, nếu không lần tới gặp mặt
em lại không nhận ra anh.”
Hạ Cánh Nam ngồi cùng Hàn Phái, ngoài đề tài công việc ra, họ cũng không nói gì nhiều, hoàn cảnh lúc này, còn có phục vụ ở đây, cũng không thích hợp để bàn chuyện công việc.
Đồ ăn chưa được bưng lên, hai người câu được câu chăng nói về sự kiện tài chính kinh tế gần đây, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn phía đối diện một cái.
Nghiêm Trầm trời sinh nhiệt tình, không đến vài phút đã nói chuyện ăn ý với Tần Thư.
Thật ra Tần Thư chẳng phải người khéo nói chuyện, chỉ là bây giờ phải tìm chuyện để rời sự chú ý của cô, hiện tại người duy nhất có thể khiến cô thoải mái chính là Nghiêm Trầm.
Dù là Hạ Cánh Nam hay Hàn Phái thì lúc này đều khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô cũng không nhìn phía đối diện, bởi vì chỉ vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy hai người bọn họ.
Đặc biệt, lúc họ cùng lúc nhìn về phía cô, cái cảm giác ấy quá dằn vặt, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.
Hàn Phái thờ ơ ngồi uống cốc trà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nghiêm Trầm, Hạ Cánh Nam cũng vậy.
Nghiêm Trầm chỉ lo nói chuyện phiếm với Tần Thư, không chú ý hai người đối diện đang làm gì, đợi đến lúc anh ta vô tình ngẩng đầu lên, nghênh đón là mấy ánh mắt lạnh lẽo sâu xa nhìn chằm chằm anh ta.
Nghiêm Trầm: “…” Vẻ mặt ngẩn ngơ.
May mắn đúng lúc đồ ăn được bưng lên, Nghiêm Trầm cũng không nghĩ kĩ lại ánh mắt của Hàn Phái rốt cuộc là ý gì.
Có đồ ăn rồi liền có thể giảm bớt xấu hổ, Tần Thư tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Trầm biết chuyện Tần Thư thổ lộ bị từ chối, dù ngày thường anh ta thích đùa cũng vẫn biết chừng mực. Cho nên vừa nãy Tần Thư nói muốn ngồi với mình, anh ta không bất ngờ chút nào.
Vì Hạ Cánh Nam khiến cô cảm thấy áp lực, trời sinh Hàn Phái có chức năng đông lạnh, cô ngồi cùng anh cũng cảm thấy áp lực, thế nên anh ta trở thành sự lựa chọn tốt nhất của Tần Thư.
Hàn Phái thì càng khỏi phải nói, lúc ở đại sảnh dưới lầu đã biết người Tần Thư yêu thầm là Hạ Cánh Nam, chính là khi Nghiêm Trầm nói với Hạ Cánh Nam câu: ‘Kia không phải là học sinh của cậu sao?’
Trong chớp mắt, anh gần như khẳng định được, thầy giáo mà Tần Thư từng nói với anh chính là Hạ Cánh Nam. Đã từng là thầy giáo, hiện tại là cấp trên.
Tần Thư