*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Phái mang tất vào cho cô, anh nhét ống quần vào trong bít tất.
Tần Thư tuy không mang tất, cũng biết loại tất này chuyên dùng để mang ra ngoài (vẫn không hiểu cái loại tất này là gì:D), rất đắt, cô nhìn anh: “Anh còn có thời gian xem tạp chí thời trang à?”
Hàn Phái: “Em họ anh đề cử đấy.”
Tần Thư gật đầu, sẵn tiện hỏi: “Em họ anh tầm tuổi em à?”
Hàn Phái: “Nhỏ hơn em một tuổi, học luật.”
Tần Thư cười nhẹ nói: “Cũng coi như là nửa cùng ngành.”
Hàn Phái bắt đầu mang một chiếc tất khác, liếc nhìn cô một cái: “Em học luật hả?”
Tần Thư: “Không phải, môn học tự chọn là pháp luật, em đã thông qua kì thi tư pháp rồi.”
Hàn Phái hơi kinh ngạc: “Anh còn cho rằng em học tốt khoa tự nhiên, khoa văn chỉ bình thường thôi.” Mang tất xong, lại đi giày vào cho cô, “Đi thôi.” Anh đứng lên kéo cô dậy.
Tần Thư rất tự giác nhét tay mình vào túi áo gió của anh, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cũng là bị bắt buộc đấy, ai muốn học đâu, nhưng cắn răng cũng kiên trì vượt qua được.”
Cô nói: “Em là chuyên gia thi cử đấy, CFA(the Chartered Financial Analyst – bằng phân tích đầu tư tài chính.), FRM (Financial Risk Manager – chứng chỉ quản trị rủi ro tài chính), em có hai chứng chỉ này rồi.
Nói xong, khoe khoang nhướng mày: “Khen em đi.”
Hàn Phái cười, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn vào mắt cô, “Rất lợi hại.”
Tần Thư ôm eo anh, giờ khắc này, bình thường nhưng rất ấm áp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi rất chậm.
Tần Thư nắm lấy tay anh, chốc chốc lại đi lùi về sau.
Hàn Phái: “Lúc đó đi làm trước hai năm rồi lại đi học, chính là để chuẩn bị thi chứng chỉ hả?”
Tần Thư gật đầu: “Vâng, có loại chứng chỉ yêu cầu phải có kinh nghiệm làm việc mới thi được, anh em nói đi làm trước hai năm cũng rất tốt, có thể trợ giúp cho việc học tập và nghiên cứu.”
Đã thân mật với Hàn Phái rồi, cô tự nguyện nói với anh một số việc tư của mình, “Vốn dĩ em không muốn tiếp tục học thạc sĩ đâu, là anh em, anh ấy nói bằng cấp là thứ yếu, mở mang tầm mắt và rèn luyện bản thân mới là quan trọng nhất, con gái chỉ có tự mình trở nên ưu tú mới có thể gặp được một nửa ưu tú hơn của mình.”
Anh họ còn nói, dù là đỉnh kim tự tháp cũng có phân tầng.
Nếu đỉnh kim tự tháp có chín tầng, nếu cô ở tầng thứ nhất thì không thể với đến người ở tầng thứ tám thứ chín được, nếu cô đứng ở tầng thứ bảy, vậy cô sẽ với đến được người ở tầng thứ chín, sánh vai cùng người ấy ngắm nhìn phong cảnh ở nơi cao nhất.
Hàn Phái vẫn lẳng lặng lắng nghe, Tần Thư cười nói: “Anh xem, bây giờ em đứng ở tầng thứ bảy, em duỗi tay liền bắt được người đàn ông đứng ở tầng thứ chín là anh.” Nói xong còn duỗi tay bắt lấy cánh tay anh.
Hàn Phái cười, xoa mái tóc dài của cô, “Thi rất mệt đúng không?”
Tần Thư gật đầu: “Mệt gần chết luôn, mấy năm ấy, sách vở chính là bạn trai em, ngày nào cũng phải nhìn nó.”
Cô hồi tưởng lại đoạn thời gian thi cử ấy, nói đến thi FRM: “Lúc đó vừa xem sách vửa mắng anh em, có
lần gặp phải đề bài làm không ra bị tức đến phát khóc, khóc xong vẫn phải tiếp tục làm.”
Những ngày tháng chịu khổ cuối cùng cũng qua.
Tần Thư nghĩ đến việc ngày mai đi làm, “Sau khi đi làm,em không có nhiều thời gian để gặp anh rồi.” Phải tham gia vào một hạng mục ngay lập tức, sau đó lại phải làm một cuộc rà soát đặc biệt, một ngày làm việc mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ là quá bình thường, anh cũng bận, bọn họ nào có thời gian trước hoa dưới trăng.
Hàn Phái: “Có thời gian hẹn hò.”
Tần Thư hơi kinh ngạc: “Anh không bận à?”
Hàn Phái: “Bận, nhưng vẫn phải bỏ thời gian rèn luyện mỗi ngày.” Anh nói: “Về sau, mỗi tối 10 giờ anh chờ em ở sân tập, cũng không nhất định phải 10 giờ, cứ căn cứ vào thời gian của em, nếu bận, cũng phải bỏ ra một tiếng ra ngoài đi dạo.”
Tần Thư: “…”
Trong lòng không muốn đến sân tập, nhưng lại làm dấu OK.
Chạy bộ xong, Hàn Phái đưa Tần Thư về, vẫn giống lần trước, đưa cô đến cửa nhà.
Trước khi cô mở cửa, Hàn Phái tiến lên nửa bước, ôm cô lên.
Tần Thư ôm cổ anh, cúi mắt nhìn xuống: “Đây là kiểu chúc ngủ ngon mới hả?”
Hàn Phái gật đầu: “Ôm em năm phút.”
Tần Thư nhìn vào mắt anh, hai người đối diện trong chốc lát, cô cúi đầu hôn lên môi anh, hôn rồi nhẹ nhàng cắn môi trên của anh.
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp dây dưa, càng ngày càng nặng.
Hàn Phái ôm cô ba phút, cô liền trằn trọc cọ xát môi anh ba phút, môi hai người chưa từng tách ra, cuối cùng anh chỉ ôm cô hơn ba phút, liền buông ra.
“Đã qua năm phút rồi hả?” Đôi tay Tần Thư còn móc trên cổ anh.
Hàn Phái khàn giọng nói: “Ừ, gần năm phút rồi.”
Không phải anh không muốn ôm, là thân thể anh có phản ứng, nếu tiếp tục ôm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Vào đi, ngày mai còn dậy sớm đi làm, ngủ ngon.” Anh lại hôn lên mắt cô một cái.
Trên đường, ô tô chạy như bay, chuyện đầu tiên Hàn Phái làm sau khi về đến chung cư là vào nhà tắm tắm rửa, nước lạnh phun ra từ vòi hoa sen, lúc này mới dập tắt lửa trong người anh.
Tắm xong, Hàn Phái đến thư phòng tìm thuốc, lúc này mới nhớ ra, anh đã ném hết thuốc đi rồi.
Mặc áo tắm dài, đứng ngoài ban công hứng gió lạnh vài phút, trong lòng mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Hàn Phái xuống phòng bếp dưới lầu rót nước, đèn màu trên cây thông Noel trong phòng khách vẫn còn nháy nháy, hộp quà chất đầy phòng khách, Tần