Một tiếng sau, cuộc điện thoại này mới kết thúc.
Hàn Phái xoa bóp ấn đường, đây là lần gọi điện thoại lâu nhất của anh, từ đầu đến cuối đều hết sức kiên nhẫn, cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, anh đứng trong sân hút thuốc mới quay vào phòng ngủ.
Tần Thư đóng máy tính, xoa bóp xương cổ, bây giờ đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hưng phấn vừa nãy, đầu óc bình tĩnh hơn nhiều, sau đó cô nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, bây giờ cô đang ở Bắc Kinh.
Thế nên…nửa đêm canh ba cô gọi điện thoại cho Hàn Phái, còn nói chuyện một mạch hơn một tiếng đồng hồ.
Tần Thư ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động, 5 giờ sáng.
Choáng váng vài giây, cô nhanh chóng gửi cho Hàn Phái một tin nhắn: [Xin lỗi, em nhầm giờ.]
Hàn Phái vừa nằm xuống, nhìn màn hình điện thoại lại sáng lên, [Không sao, vừa nãy anh cũng mới làm việc xong, ngủ sớm đi.]
Tần Thư lại đánh mấy câu tỏ ý xin lỗi, ngón tay dừng lại trên bàn phím một lúc lâu, cuối cùng xóa hết đi, nói với anh: [Ngủ ngon.]
Hàn Phái cũng nhắn lại hai chữ ‘Ngủ ngon’.
Tần Thư mới ngủ được bốn tiếng đồng hồ đã bị Bặc Nhất gọi dậy, “Tớ và mẹ Phương đã ở dưới chung cư của cậu rồi, cho cậu mười phút sửa soạn, nhanh xuống đây.”
Tần Thư còn buồn ngủ, đến giọng nói cũng lơ mơ không rõ: “Chuyện gì?”
Bặc Nhất: “Lấy đáp án của đề bài, sau đó đưa cậu đi trại ngựa.”
Tàn Thư: “Đáp án sẽ gửi ngay cho cậu, tớ không đi trại ngựa nữa.”
Bặc Nhất giọng điệu không cho thương lượng: “Không phải cậu lo lắng không yên bắt tớ về đưa cậu đi trại ngựa sao?! Cậu bảo không đi thì không đi hả? Mẹ Phương đã phải dành ra thời gian hôm nay, đến cả hội nghị cũng hủy bỏ rời đến ngày mai, cậu còn không biết xấu hổ vì ngủ mà thất hẹn?”
Tần Thư: “Cậu phiền muốn chết! Cút!” Ném điện thoại đi rồi rời giường.
“Sao? Lại giở thói công chúa hả?” Phương Mộ Hòa cất điện thoại, anh vừa gọi điện cho thư ký, lùi lại tất cả lịch trình hôm nay.
Bặc Nhất vẻ mặt buồn bực: “Vâng, quả này thể nào cũng mắng em.”
Phương Mộ Hòa cười: “Đáng đời.”
Bặc Nhất: “…”
Tối qua, Phương Mộ Hòa cũng ngủ không ngon, dựa vào ghế nhắm mắt thư giãn, không quên nói móc Bặc Nhất: “Cậu nói đi cậu ở New York đợi là được, thiếu ăn thiếu uống thì anh gửi cho cậu, cậu cứ muốn vội vàng về đây chịu ngược làm gì?”
Bặc Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: “Còn không phải Kỳ Kỳ nói cô ấy có thể giải ra cái đề kia à, bằng không em ăn no rửng mỡ trở về để cô ấy ngược đãi làm gì?”
Phương Mộ Hòa hỏi: “Nói thật với anh đi, cái đề bài kia rốt cuộc là ai bắt cậu làm? Anh cảm thấy giáo sư của cậu không rảnh đến vậy.”
Bặc Nhất có tí chột dạ, không dám nói là vì theo đuổi mỹ nữ học bá, kiên trì nói: “Thật sự là em thay giáo sư giải mà.”
Phương Mộ Hòa: “Tốt nhất là như vậy, bằng không xem anh làm thế nào thu thập cậu.”
Anh ta ấn thái dương đang nhảy thình thịch, “Lần sau được nghỉ, một đám các cậu cũng đừng về nữa, các cậu trở về, anh phải lăn đi lặn lại mất nửa cái mạng già.”
Tính nhẫn nại cả đời này của anh ta đều tiêu hao trên người hai kẻ này.
Đang nói thì di động rung.
Phương Mộ Hòa mở mắt, thờ ơ cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi, anh ta ngẩn ra.
Hàn Sầm: [Buổi tối có rảnh không?]
Phương Mộ Hòa không dài dòng: [Không rảnh.]
Sau đó Hàn Sầm cũng không nhắn lại, vài phút trôi qua, Phương Mộ Hòa nghiền ngẫm nhìn màn hình, đẩy cửa xe đi xuống.
Đi đến bên bồn hoa cách xe rất xa, Phương Mộ Hòa bấm số của Hàn Sầm.
Hàn Sầm cất giọng nhàn nhạt: “Có việc gì?”
Phương Mộ Hòa: “Hàn Sầm, cô mấy tuổi rồi, sao vẫn chơi trò trẻ con thế này hả?”
Hàn Sầm thích anh ta nhưng anh ta từ chối.
Tình yêu không có kết quả, anh ta sẽ không cho cô bất cứ ảo tưởng nào.
Hàn Sầm: “Vậy sao anh còn gọi điện cho em?”
Phương Mộ Hòa: “Gọi điện cho cô là có việc khác.”
Bữa sáng hôm nay, anh ta nghe cha mẹ nói đến chuyện của Kỳ Kỳ và Hàn Phái, hóa ra người lớn hai nhà thật sự có ý âm thầm tác hợp bọn họ.
Hàn Phái là một thương nhân thành công, gia thế tốt, đẹp trai, năng lực hơn người, là con rể vừa ý trong mắt các trưởng bối, nhưng Hàn Phái không thích hợp để làm chồng.
Ít nhất là trong những người cùng tuổi quen biết Hàn Phái đều nghĩ như vậy, Hàn Phái quá lý trí, bình tĩnh và vô tình.
Ngừng lại vài giây, Phương Mộ Hòa nói thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Kỳ Kỳ với anh trai cô, không thể thiếu cô tham gia vào đúng không?”
Hàn Sầm ngẩn ra, không ngờ Phương Mộ Hòa biết nhanh như vậy.
Qua vài giây, Phương Mộ Hòa vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ cô, anh ta nhìn điện thoại, đang trong cuộc gọi, “Hàn Sầm, nói đi!”
Hàn Sầm vẫn không lên tiếng, hai người giằng co trong điện thoại.
Cô đang ở trong xe, trên cửa kính có lớp sương mỏng, cô thất thần vẽ lung tung lên cửa, cũng không đáp lại Phương Mộ Hòa.
Mấy hôm trước, từ ông nội, cô biết người xem mắt Hàn Phái là Tần Thư, bọn họ căn bản đã định sẽ là cuộc hôn nhân kinh doanh, cô cũng hy vọng anh trai có thể đối tốt với Tần Thư.
Thậm chí cô còn cổ vũ ông nội, khiến anh trai chủ động theo đuổi Tần Thư.
Kết quả bây giờ lại đổi lấy sự oán trách của Phương Mộ Hòa, anh ta sốt ruột, cô càng không nói.
“Cô không nói nữa thì tôi sẽ cúp điện thoại!” Phương Mộ Hòa giở giọng mất kiên nhẫn.
Ngừng chốc lát, Hàn Sầm cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu em nói cái gọi là tham gia vào vì em muốn tốt cho anh trai và Tần Thư, anh có tin không?”
Phương Mộ Hòa: “Tôi chỉ nói một lần này thôi, dừng ở đây, đừng đẩy Kỳ Kỳ vào hố lửa! Loại người máu lạnh vô tình như anh trai cô, sẽ biết yêu người khác sao? Cô cũng đừng tham gia vào nữa, để bọn họ thuận theo tự nhiên đi, tan càng sớm càng tốt! Tôi bận rồi.”
Trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Mộ Hòa vừa xoay người thì nhìn thấy Tần Thư từ chung cư đi ra, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, uể oải ỉu xìu. Sau khi đến gần, anh ta phát hiện hai mắt thâm quầng của cô.
“Tối qua làm gì vậy?” Anh ta nhìn cô chằm chằm.
Tần Thư mặt không đổi sắc nói: “Chả làm gì cả, ở nhà ông nội không ngủ được, nửa đêm mò về đây.” Cô kéo cửa xe ngồi vào.
Phương Mộ Hòa bất mãn xoa đầu cô, lười vạch trần.
Tối qua cô nói cô ở nhà ông nội, sáng nay anh ta cùng Bặc Nhất đến thẳng nhà ông, kết quả nào có thấy bóng dáng cô đâu, căn bản là cô không qua đó, nói dối thành tinh rồi.
Vẫn may bà nội Tần ra nước ngoài đi chơi không ở nhà, nếu không cũng không biết bà sẽ vặn hỏi anh ta và Bặc Nhất như thế nào nữa.
Tần Thư đem toàn bộ đáp án và quá trình giải đưa hết cho Bặc Nhất, Bặc Nhất xem xong kích động cả nửa ngày, chắp tay cảm ơn, “Về sau cậu chính là chị của tớ, tớ sẽ theo cậu như Thiên lôi sai đâu đánh đó.”
Phương Mộ Hòa nhìn vào hai mắt Tần Thư: “Em làm?”
Tần Thư nghiêng mặt đối diện với anh ta, ánh mắt khiêu khích: “Nếu không thì sao?”
Phương Mộ Hòa cười, đề bài này anh ta cũng chưa làm ra huống chi là cô?
Chắc là Hàn Phái giúp đỡ không ít.
Di động reo, là người phụ trách câu lạc bộ cưỡi ngựa, Phương Mộ Hòa nhận điện thoại, nói trong một tiếng rưỡi nữa là tới, bảo bọn họ chuẩn bị ngựa trước.
Tần Thư và Bặc Nhất từ khi còn nhỏ đã thích cưỡi ngựa, sau khi anh ta tự kiếm được tiền thì đã đầu tư vào câu lạc bộ cưỡi ngựa, mời người dạy hai người họ cưỡi ngựa, mỗi lần chỉ cần cô và Bặc Nhất muốn cưỡi ngựa, dù anh ta có bận cũng sẽ dành thời gian cùng đi với họ.
Bặc Nhất gửi cho mỹ nữ học bá đáp án, chờ tin lành, cậu rỗi rãi đến nhàm chán, bỗng nhớ tới một chuyện, tiến đến bên cạnh Tần Thư, nhỏ giọng nói: “Ê, cậu đoán xem tối qua tớ với mẹ Phương gặp ai?”
Tần Thư: “Người.”
Bặc Nhất bị nghẹn, cũng may đã thành thói quen rồi, cậu ta biết tính tình của Tần Thư, sẽ không trả lời, đánh nhỏ giọng tự hỏi tự trả lời: “Gặp Hạ Cánh Nam.”
Tần Thư ngẩn ra: “Gặp được ở đâu?”
Bặc Nhất: “Ở quán bar, có lẽ anh ta với khách hàng lên trên tầng của hội sở bàn công việc.” Cậu hạ giọng: “Tối qua không đi với bọn tớ, hối hận không?”
Tần Thư khôi phục sắc mặt bình tĩnh: “Chưa từng nghe gặp mặt không bằng hoài niệm à?”
Bặc Nhất bắt chéo chân, cánh tay chống trên cửa sổ xe, suy nghĩ nhìn cô: “Ngày đó, tớ hỏi cậu cái vấn đề kia, cậu còn chưa trả lời tớ đâu đấy.”
“Vấn đề gì?”
“Cậu còn muốn theo đuổi Hạ Cánh Nam hả?”
Tần Thư không trả lời hỏi lại: “Đầu tớ có lỗ hả?”
Bặc Nhất yên tâm: “Không theo đuổi thì tốt.”
Bên kia, Phương Mộ Hòa kết thúc cuộc trò chuyện, bỏ điện thoại qua một bên, anh ta chỉ nghe được câu nói cuối cùng kia của Bặc Nhất, hỏi: “Không theo đuổi cái gì?”
Việc Tần Thư thích Hạ Cánh Nam và Hạ Cánh Nam từ chối cô, trước kia chỉ có Bặc Nhất biết, bây giờ có thêm cả bạn tốt Nhan Ngạn, còn lại không có ai biết rõ, bao gồm cả Phương Mộ Hòa.
Tần Thư sợ nhất là Phương Mộ Hòa cằn nhằn cô, vẫn luôn lừa anh ta.
Cô vội nói: “Thần tượng.”
Bặc Nhất liên tục gật đầu phụ họa: “Ờ, không theo đuổi thần tượng, chậm trễ việc học tập.”
Phương Mộ Hòa: “Theo đuổi thần tượng còn không bằng theo đuổi anh, người như anh rất thích hợp làm thần tượng.”
Tần Thư cùng Bặc Nhất không hẹn mà cùng ngoảnh mặt sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ.
Tới trại ngựa, Phương Mộ Hòa gặp người
quen, tiếp đãi bọn họ đi uống trà.
Bặc Nhất và Tần Thư không thân với những người đó, đành đi lại lung tung trong trại ngựa.
Mùa đông trại ngựa quạnh quẽ tiêu điều, nhìn xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa.
Bặc Nhất nhìn di động, hai tiếng đồng hồ trôi qua, nữ thần vẫn chưa nhắn lại.
Cậu cất di động, hai tay đút túi, dẫm qua dẫm lại lá rụng trên mặt đất, phát ra tiếng sột soạt.
Bặc Nhất tiếp tục vấn đề chưa nói xong ở trên xe, nhìn về phía Tần Thư đang nghịch tuyết bên cạnh: “Ê, Kỳ Kỳ, vừa nãy cậu nói không theo đuổi Hạ Cánh Nam nữa, có phải chỉ là trả lời cho có lệ thôi phải không?”
Tần Thư mất kiên nhẫn: “Mấy ngày không gặp, sao cậu lại biến thành rề rà rồi?”
Bặc Nhất nói đúng sự thật: “Ngày hôm qua không phải là gặp Hạ Cánh Nam hay sao, mẹ Phương bảo Hạ Cánh Nam về nước.” Dừng lại chốc lát, muốn nói lại thôi.
Tần Thư ngẩng đầu: “3,2” còn chưa đếm đến 1, Bặc Nhất: “Hạ Cánh Nam làm việc ở ngân hàng đầu tư Hải Nạp các cậu, là người phụ trách khu vực Trung Quốc.”
Tần Thư xiết chặt tay, quả cầu tuyết trong tay vỡ nát.
Bặc Nhất xoa mũi, không dám lên tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Vì người lớn hai nhà có quan hệ rất tốt, đi lại cũng gần, cậu và Kỳ Kỳ sinh ra không bao lâu thì đã biết nhau rồi.
Cậu nhỏ hơn Kỳ Kỳ hai tháng, nhiều năm trôi qua, ở chung giống như chị em ruột vậy, phần lớn thời gian đều là Kỳ Kỳ chăm sóc cậu, đương nhiên cũng không tránh được những lúc bắt nạt cậu, còn cậu, lần nào cũng đối nghịch với cô.
Bình thường chơi đùa ồn ào với nhau, nhưng nhìn thấy cô như bây giờ, trong lòng cậu cũng không chịu nổi.
Lâu sau, Tần Thư hoàn hồn, vỗ tuyết trên tay, đứng dậy.
“Cậu không sao chứ?” Bắc Nhất cũng không biết cách an ủi người khác, nhỏ giọng hỏi cô.
Tần Thư lấy khăn giấy trong túi lau bàn tay ướt đẫm lạnh lẽo: “Bây giờ không sao rồi.”
Bặc Nhất nhìn cô: “Cậu định làm sao?”
Tần Thư nhìn ánh mắt lo lắng của cậu: “Cảm ơn.”
Bặc Nhất: “…”
Phát ngốc, “Kỳ Kỳ, cậu không…không sao chứ?” Từ trước đến giờ, ở trước mặt cậu và Phương Mộ Hòa cô chưa bao giờ biết hai chữ cảm ơn là gì, bây giờ lại nghiêm trang nói lời cảm ơn cậu, quá kinh khủng.
Tần Thư lắc đầu, nói không sao.
Sau lễ Giáng sinh cô phải đến công ty con báo danh, vẫn may biết trước chuyện này.
Nếu không cô gặp phải Hạ Cánh Nam ở công ty thì chỉ sợ bộ dáng sẽ rất luống cuống.
Vo tròn tờ giấy trong tay, cô khẽ nhếch cằm: “Đi thôi, đi tìm mẹ Phương.”
Bặc Nhất vài bước đuổi theo cô, vẫn không yên tâm: “Kỳ Kỳ, cậu xác định cậu không sao? Nếu khó chịu thì cậu nói ra đi, khóc một trận cũng không sao, tớ tuyệt đối sẽ không cười câu.”
Lại giơ tay bảo đảm: “Thật.”
Tần Thư liếc mắt nhìn cậu một cái: “Yên tâm, tớ không yếu ớt như vậy đâu.”
Bây giờ điều Bặc Nhất lo lắng nhất chính là: “Vậy về sau cậu chạm mặt Hạ Cánh Nam thì làm thế nào bây giờ?”
Tần Thư: “Dùng khí thế áp đảo anh ta.”
Bặc Nhất không hiểu: “Nghĩa là gì?”
“Người thông minh vừa nghe đã hiểu có nghĩa là gì?”
“…”
Bặc Nhất đứng tại chỗ mấy giây, vẫn không hiểu.
Tần Thư đã đi rất xa rồi, cậu chạy chậm đuổi theo sau, tốt bụng khuyên bảo: “Ê, bạn học Kỳ, cậu nhất định đừng…thổ lộ lần nữa nhé, ngộ nhỡ lại thất bại, lần này là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (thường xuyên gặp mặt) đấy, sẽ rất xấu hổ.”
Tần Thư: “Tớ là cái loại con gái mặt dày hay sao?”
Bặc Nhất lắc đầu, lúc này cậu không tiếc lời ca ngợi: “Tất nhiên không phải, cậu là người con gái tuyệt vời và thẳng thắn nhất mà tớ từng gặp.”
Tần Thư: “Vậy còn được.”
Cô không phải là bé gái, sẽ không vì tình yêu mà đòi chết đòi sống.
Mấy năm nay không có Hạ Cánh Nam, cô ngày càng tốt hơn.
Chỉ là nghĩ đến chỉ còn mấy ngày nữa là phải gặp mặt, hiện tại cô không thể biểu đạt được tâm tình của mình là gì nữa.
Buồn vui đan xen?
Chắc là vậy rồi.
Bặc Nhất đi theo sau cô, “Kỳ Kỳ, nếu không kỳ nghỉ đông này cậu cũng đừng đi thực tập nữa, về sau vẫn là đi làm ở trụ sở chính của Hải Nạp mà. Như vậy không phải vấn đề nào cũng được giải quyết hay sao?”
Tần Thư: “Giải quyết tạm thời thôi.”
Bặc Nhất: “Hở? Có ý gì?”
Tần Thư không lên tiếng, hai tay đút túi, chậm rãi từ từ đi, thỉnh thoảng hai chân đạp lên tuyết.
Bặc Nhất đi nhanh hai bước, đi lên phía trước cô rồi đi giật lùi, “Này, Kỳ Kỳ, câu vừa rồi của cậu có ý gì?”
Khó có lúc Tần Thư ôn hòa nhã nhặn nói thật lòng với Bặc Nhất: “Trốn tránh không phải là biện pháp, Hạ Cánh Nam là vướng mắc trong lòng tớ, bây giờ có cơ hội rồi, tớ sẽ giải quyết vướng mắc này.”
Ngày trước, ông nội thường nói với cô, một số người không vui, không phải bởi vì tạm chấp nhận, mà là vì trốn tránh. Đối mặt rồi thì rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Có thể quá trình giải quyết chuyện này sẽ rất vất vả cũng sẽ rất thống khổ.
Nhưng giải quyết xong rồi, thì sẽ là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Bặc Nhất hình như hiểu được một ít, gật đầu thật mạnh: “Vậy tớ ủng hộ cậu đi làm, cậu xem bốn năm rưỡi nay cậu cũng chưa thoát khỏi chuyện này, bây giờ phải giải quyết thật tốt đấy nhé.”
Chơi một mạch đến 5 giờ chiều, bọn họ mới từ trại ngựa về nội thành.
Bởi vì chuyện của Hạ Cánh Nam, Tần Thư không thoải mái lắm, Phương Mộ Hòa cũng cảm nhận được cảm xúc của cô có biến, “Kỳ, làm sao vậy?”
Tần Thư: “Không ngủ được.”
Phương Mộ Hòa: “Anh không phải nói đến việc này.”
Tần Thư giả ngu giả ngơ: “Anh nói kỹ thuật cưỡi ngựa hôm nay của em không tốt sao? Tại ngựa đấy.”
Phương Mộ Hòa vẻ mặt bất đắc dĩ: “…Nói một câu với em sao cũng mệt mỏi thế này!”
Tần Thư cười: “Vậy thì quá đơn giản, anh ngậm chặt miệng lại không phải được rồi sao?”
“….” Phương Mộ Hòa biết có hỏi nữa cũng không ra cái gì, mở email bắt đầu làm việc.
Bặc Nhất chơi mệt, ngồi ở ghế phụ ngủ rồi.
Tần Thư cũng vậy, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mới vừa chợp mắt vài phút thì nhận được điện thoại của Hàn Phái.
“Có bận gì không?” Anh hỏi.
Tần Thư phát hiện âm thanh trầm thấp của Hàn Phái có tác dụng chữa khỏi, tâm trạng không tốt buổi trưa nháy mắt đã chuyển biến tốt đẹp hơn rồi, cô đáp: “Không bận gì cả, đang trên xe.”
Ngừng vài giây, Hàn Phái: “Bây giờ anh đi đón em, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
Tần Thư xin lỗi: “Em không ở nội thành, về đến nơi chắc cũng rất muộn, ngày mai em mời anh nhé.” Đêm qua làm phiền anh muộn như vậy, cô phải tìm cơ hội cảm ơn anh mới được.
Hàn Phái suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Buổi tối có việc gì không?”
Tần Thư: “Cùng bạn ăn một bữa cơm, còn đâu không có việc gì cả.”
Hàn Phái: “Vậy buổi tối chạy bộ cùng anh đi.”
Tần Thư hơi giật mình, cô chắc chắn mình không nghe nhầm, Hàn Phái bảo cô chạy bộ cùng anh.