Đến thứ 6, phía EF tuyên bố, EF bị công ty quản lý tài chính ở nước ngoài thu mua, Úy Minh Hải từ chức chủ tịch hội đồng quản trị tại EF, chỉ nắm giữ cổ phần nhất định, không tham dự hoạt động cụ thể của EF.
Gần như không chêch lệch bao nhiêu thời gian, trên thị trường tài chính lại xuất hiện một công ty GK, người khống chế cổ phần họ Tả, ba của Tả Thụy.
Mà Tần Thư phát hiện, toàn bộ những quản lý cấp cao lúc trước bị Úy Minh Hải sa thải ở EF hiện tại đã nhậm chức ở GK.
Công ty GK rất nhanh đã tuyên bố, mời Úy Minh Hải làm tổng giám đốc điều hành.
Thật ra công ty quản lý tài chính ở nước ngoài, có lẽ người đứng sau thao tác cũng là Úy Minh Hải, chỉ là mọi trình tự thu mua đều hợp pháp, không tìm ra bất cứ sơ hở gì.
Tại lúc tầng quản lý cấp cao bị phát hiện ra vấn đề, bị buộc không thể không khai trừ đoàn đội của mình, Uý Minh Hải đã bắt đầu âm mưu lập công ty khác, kế hoạch này chỉ có ông ta và ba Tả Thụy biết, đến cả Tả Thụy cũng bị giấu diếm.
Thật sự là một kế ‘ve sầu thoát xác’ xinh đẹp.
Không tổn thất cái gì, tương đương với đổi tên EF, đổi thành GK, tiếp tục hoạt động với đội ngũ ban đầu.
Sau khi bị thu mua, EF ở thị trường chứng khoán đê mê, một đường ngã giá, cổ phần Tần Thư nắm giữ đang trong thời gian tỏa định, không có cách nào giao dịch, tổn thất trầm trọng.
“Vốn cho rằng chú sẽ thấy Tần Thư xinh đẹp mà hạ thủ lưu tình.” Tả Thụy mới từ dưới lầu mua hai ly cà phê lạnh, đưa một ly cho Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải xua tay: “Tôi không uống cái này, không uống đã không ngủ được, uống vào vậy thì khác nào mở mắt cả đêm.”
Tả Thụy để ly kia sang một bên, tự mình uống, “Tôi nghe ba tôi nói, giấc ngủ của chú luôn không tồi, xem ra trong khoảng thời gian này chú cũng phải suy nghĩ không ít.”
Úy Minh Hải mệt mỏi, dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Tả Thụy nói tiếp: “Lúc này Tần Thư thua chỉ có một chữ thảm, nói thật ra, tôi vẫn luôn cho rằng chú sẽ mềm lòng, cho cô ta vài đường sống.”
Úy Minh Hải hỏi lại: “Khi nào thì cháu thấy tôi nương tay với đối thủ?”
“Nói thì nói thế, nhưng đối thủ lần này không phải là không giống sao, trước kia chú chưa bao giờ gặp đối thủ là phụ nữ, lại còn là một phụ nữ kinh diễm như vậy, đàn ông không phải trời sinh có ý muốn bảo vệ với phụ nữ sao?”
“Đã ra chiến trường rồi, cháu còn định van xin cho kẻ thù? Muốn bảo vệ cô ta? Nếu cháu không giết cô ta, cô ta nhất định sẽ giết cháu.”
Úy Minh Hải chỉ phong thư trên bàn trà: “Cho cháu.”
“Cho tôi?” Tả Thụy buông ly cà phê, mở phong thư, là một tấm thẻ đen.
“Ừ, phí vất vả của hai tháng nay, hẳn là đủ cho cháu ăn chơi một thời gian, cũng cảm tạ cháu thời gian này không chọc ra cái sọt lớn gì cho tôi.”
Tả Thụy: “… Chú cũng biết tôi có khi không đáng tin cậy vậy mà chú còn dám dùng?”
“Ai mà không từng gây chuyện? So với người ngoài có năng lực, cháu sẽ không bán đứng tôi với ba cháu.”
“Cái này cũng không dám chắc.” Tả Thụy cầm thẻ đen gõ gõ vào lòng bàn tay, cười: “Nếu Hàn Phái đối xử tốt với tôi, nói không chừng tôi sẽ bán cả chú với ba tôi luôn.”
“Cho nên Hàn Phái mới không coi trọng cháu.”
“… Chú Úy, chúng ta có thể nói giỡn một chút hay không?” Tả Thụy cất thẻ: “Tôi không khách khí với chú nữa, chờ xong việc tôi sẽ về Anh, quẹt thẻ thưởng cho chính mình.”
Úy Minh Hải: “Ngày mai cháu về được rồi.”
“Cạnh tranh còn chưa hoàn toàn kết thúc, không cần tôi chạy vặt nữa à?” Tả Thụy nhìn ông ta.
“Còn lại là chuyện của tôi với Hàn Phái, cháu ở lại cũng không giúp được gì.” Úy Minh Hải mở mắt ra, ý bảo cô đi rót nước.
Tả Thụy lấy ly rót nước ấm, không rõ nguyên do: “Không phải chú đã nói là Hàn Phái sẽ không tham gia sao?”
Úy Minh Hải: “Đó là trước kia.” Ông ta với Tần Thư đấu tay đôi, tuy rằng tổn thất không nghiêm trọng như vậy, nhưng át chủ bài đã lộ ra một nửa.
Tả Thụy lo lắng: “Hàn Phái nếu đã biểt một nửa át chủ bài của chú, nếu lại giằng co, không phải chú sẽ vào thế yếu sao?”
Úy Minh Hải uống mấy ngụm nước, “Vẫn ổn, chỉ là phải cố hết sức, sẽ đại thương nguyên khí.” Bây giờ ông không nghĩ lại thương chiến với ai, thương thân hao tâm tốn sức, còn vứt đi cơ hội kiếm tiền.
Ông ta nghĩ Hàn Phái cũng không muốn lưỡng bại câu thương, chỉ là vẫn chưa biết Hàn Phái sẽ kết thúc như thế nào.
Quá mệt mỏi, nghĩ nghĩ, Úy Minh Hải đã ngủ rồi.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“Chú Úy?”
Không đáp lại.
Tả Thụy thở dài, vào phòng nghỉ lấy chăn đắp lên cho Úy Minh Hải, ông cũng không có chút phản ứng nào.
Lần đầu tiên cô thấy ông ấy mệt mỏi đến không chịu nổi như thế này, nhiều năm như vậy chưa bao giờ gặp qua.
Nếu nói Tần Thư thua, thật ra cũng có thể coi như cô ta đã thắng.
Tả Thụy cầm di động chụp một tấm Úy Minh Hải đang ngủ, gửi cho bạn thân: 【 Người đàn ông cậu vừa ý thế mà mệt đến ngủ thiếp đi rồi. 】
Bạn thân: 【 Mệt mỏi cũng tốt, nếu không sao anh ấy có thể biết được sự ấm áp của bờ vai tớ, tớ đang thu dọn hành lý, lập tức bay qua đó đưa vai cho anh ấy dựa vào. 】
Tả Thụy cười: 【 Thật hay giả vậy? 】
Sợ quấy rầy đến Úy Minh Hải, cô lấy di động của Úy Minh Hải, để lệch ống nghe của máy bàn, lại ra ngoài tìm thư ký.
“Úy tổng ngủ rồi, hiện tại tạm thời đừng vào quấy rầy chú ấy.” Cô đưa điện thoại cho thư ký.
“Vâng.”
Lúc này bạn thân trực tiếp gọi video, chỉ cái rương trước mắt: “Nhìn thấy không? Chỗ này là phí bao dưỡng.”
Tả Thụy: “Mẹ nó, cậu chơi đến nghiện rồi à?”
Cô vừa nói chuyện với bạn thân, vừa ra khỏi công ty của Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải cũng không ngủ bao lâu, thư ký nhận được điện thoại cũng không dám kéo dài, gõ cửa phòng.
“Úy tổng, vừa rồi trợ lý của Hàn Phái gọi điện thoại hẹn thời gian gặp ngài.”
Úy Minh Hải thanh tỉnh một lát: “Trợ lý của Hàn Phái?”
“Vâng.”
“Anh ta muốn hẹn khi nào?”
“Ba giờ chiều nay.”
Tại văn phòng của Hàn Phái.
Anh đang gọi điện thoại với Tần Thư, tin tức vừa ra, anh vẫn luôn nói chuyện cùng cô, sợ cảm xúc của cô quá mức suy sụp, nhưng may mà trạng thái của cô so với anh dự đoán còn tốt hơn một chút.
Nhưng anh vẫn nói chuyện khơi thông cho cô: “Không phải ngay từ đầu em đã biết hy vọng thắng của mình xa vời sao? Cố gắng hết sức là được rồi.”
Anh trấn an cô: “Nhìn qua là Úy Minh Hải thắng, nhưng mấy tháng nay ông ta cũng bị em lăn lộn không nhẹ, em thật sự cho rằng ông ta muốn từ bỏ EF sao? Đó cũng là bất đắc dĩ, tổn thất của ông ta cũng không nhỏ hơn em.”
Tần Thư hít vào một hơi: “Anh không cần an ủi em, thua chính là thua, không sao, em đã sớm chuẩn bị tâm lý.”
Hàn Phái: “Bây giờ để anh đi giằng co với ông ta, có lẽ kết quả cũng không khác lắm, cái này không phải là an ủi em, em thật sự cho rằng Úy Minh Hải ở thương trường nhiều năm như vậy, là uổng phí sao? Huống hồ ông ta còn có Tả gia làm chỗ dựa.”
Anh hỏi cô: “Em nói cho anh biết, em có hối hận lúc trước quyết định đi đối đầu với ông ta không?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tần Thư lắc đầu, “Cũng không phải em không biết nếu thua có hậu quả gì, nếu hối hận, lúc ấy em sẽ không làm như thế.” So chiêu với Úy Minh Hải cô học được rất nhiều.
Càng hiểu được Hàn Phái, ba mẹ, còn có ông bà ngày thường có bao nhiêu vất vả.
Chỗ cao không tránh khỏi gió lạnh, ở vị trí kia không thể để cho mình tùy hứng.
Lúc này trợ lý gõ cửa tiến vào.
Hàn Phái nói với Tần Thư: “Buổi tối về nhà lại nói, anh làm việc đã, em xem TV đi, không muốn xem thì đi dạo phố.”
“Vâng, em không sao.” Ngữ khí của Tần Thư ra vẻ rất nhẹ nhàng.
Trợ lý báo cáo: “Hàn tổng, phía bên Úy Minh Hải đã hẹn được, là ba giờ chiều nay.”
Hàn Phái: “Được.”
Anh nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, lập tức xuất phát.
Trợ lý lo lắng: “Phía bên ông Hàn chúng ta phải nói thế nào ạ?”
Hàn Phái: “Ông nội sẽ hiểu tôi, làm buôn bán không thể làm theo thói lề cũ.” Anh hàn huyên một buổi sáng với ba anh, hiển nhiên ông ấy không ủng hộ quyết định của anh.
Nhưng có khi có một số việc làm ăn không thể đánh giá nó có đáng hay không khi chỉ dựa trên lỗ lãi tạm thời.
Cuối cùng, ông ấy không ủng hộ cũng không phản đối, nói rằng nếu công ty đã giao cho anh, thì quyết định là tùy anh, trách nhiệm đương nhiên cũng do anh gánh vác.
Hàn Phái nhanh như vậy đã tự mình tìm đến là ngoài dự đoán của ông ta nhưng cũng là sự hợp lý với tình trạng lúc này.
Úy Minh Hải tự mình pha trà cho anh.
“Cảm ơn.” Hàn Phái nhận chén trà.
Hai người vốn dĩ tích chữ như vàng, cũng lười phải quanh co lòng vòng, Úy Minh Hải cười như không cười, đi thẳng vào vấn đề: “Hàn tổng chuẩn bị cho tôi điều kiện gì?”
Hàn Phái hai chân bắt chéo tự nhiên, khẽ tựa vào trên sô pha, “Tôi chuyển cổ phần công ty nguồn năng lượng dưới trướng Vạn Hòa giảm giá 10% cho ngài, kể từ ngày chuyển giao, Vạn Hòa sẽ không tham gia vào hoạt động nghiệp vụ, toàn bộ giao cho đoàn đội của ngài, tôi chỉ lấy hoa hồng cuối năm.”
Úy Minh Hải ngừng một chút, suy tư nhìn anh nửa giây, “Trao đổi cổ phần Phương thị với tôi?”
Hàn Phái cười nhạt: “Nếu không thì còn gì nữa?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Úy Minh Hải cũng cười: “Nếu tôi không định từ bỏ Phương thị thì sao?”
Hàn Phái ngữ khí chắc chắn: “Sẽ không. Lại tiếp tục thế này ai cũng không chịu nổi, trong bốn tháng này, không chỉ có Phương thị, bao gồm cả công ty của ngài, nghiệp vụ đã mất ít nhiều rồi phải không?”
Hàn Phái nói là sự thật, ai cũng không chịu được nữa.
Người làm ăn vì kiếm tiền, ai cũng không muốn tiền bạc và sức lực của mình hao tổn trên thương chiến, chuyển biến tốt phải dừng lại thì mới có thể bảo đảm ích lợi.
Ông ta và Phương Mộ Hòa đã giằng co lâu như vậy, hơn nữa còn có Tần Thư, hiện tại đã gần như kiệt sức.
Hàn Phái nhìn chuẩn điểm này, mới có thể nắm chắc tới đàm phán với ông ta.
Úy Minh Hải nói: “Từ khi coi trọng Phương thị đến bây giờ, tôi gần như đã bận rộn một năm, Hàn tổng có lẽ không biết, tôi không thích chữ ‘thua’ này.”
Hàn Phái: “Úy đổng không có thua, tôi cũng không thắng.”
Úy Minh Hải cười vài tiếng, “Cậu dùng từ rất tốt.”
Hàn Phái tìm được điểm cân bằng lợi ích, anh không đến mức tổn thất quá nhiều, mà Úy Minh Hải cũng có thể tiếp nhận.
Úy Minh Hải rót cho mình thêm một ly trà: “Nghiệp vụ nguồn năng lượng vẫn luôn là một trong những nghiệp vụ trung tâm của Vạn Hòa, sao cậu có thể buông tay được?”
Hàn Phái không giấu
giếm: “Nguồn năng lượng kiếm nhiều tiền không phải là giả, nhưng ngài cũng biết, công việc ở nước ngoài là phải giao tiếp với chính phủ của các quốc gia và các tập đoàn tài chính, rắc rối phức tạp, người bình thường rất khó đảm nhiệm. Tôi về nước tiếp nhận Vạn Hòa mấy năm nay nên có chút không rảnh lo bên kia, tuy rằng trình độ của toàn bộ đoàn đội nguồn năng lượng bên kia đều được tăng lên, nhưng tốc độ tăng trưởng của nghiệp vụ này rõ ràng không bằng trước kia.”
Cho dù hiện tại có Bùi Diệp, nhưng Bùi Diệp sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận công ty trong nhà, anh phải tính toán đến lâu dài.
Từ những quyết sách mấy tháng nay của Úy Minh Hải, ông ta không chỉ đối với người nhà rất tốt, mà đối với người bên cạnh, đối với nhân viên đoàn đội cũng không tồi, cho dù là cấp dưới trước đây bị sa thải, vẫn thành lập công ty khác chiêu mộ bọn họ tới.
Có một người lãnh đạo và đoàn đội như vậy, công ty nguồn năng lượng giao cho ông ta không thể kém được.
Úy Minh Hải: “Giao cho tôi cũng không hẳn có thể làm nghiệp vụ tăng trưởng.”
Hàn Phái cười cười: “Úy đổng khiêm tốn rồi.”
Úy Minh Hải nửa đùa nửa thật: “Hàn tổng không sợ quản lý cấp cao trong đội của tôi chặn nghiệp vụ nguồn năng lượng lại để kiếm thêm thu nhập à?”
Hàn Phái: “Nếu ai có bản lĩnh đó, tôi trực tiếp điều anh ta đến tập đoàn trọng dụng, nhân tài như vậy hiếm có.”
Úy Minh Hải cười, ngần ấy năm ông ta cũng làm như vậy.
Tài tán nhân tụ, không có lợi ai sẽ trung thành với ông ta đây?
(*Tài tán nhân tụ: nghĩa là muốn hội tụ, tập trung những người năng lực ưu tú lại với nhau để cùng phấn đấu, hướng tới một mục tiêu chung thì phải hiểu được cách tán tài, phân bổ tiền bạc)
Nhìn thấu thì sẽ thành công.
Úy Minh Hải cũng biết lần này Hàn Phái đàm phán là mang theo thành ý, cũng nhất định phải đạt được.
Nếu ông ta không hợp tác, thì sẽ tiếp tục giằng co.
Ông hỏi: “Hàn tổng tính toán cho tôi bao nhiêu cổ phần?”
Hàn Phái vươn ba ngón tay, “Lại cho ngài quyền biểu quyết tuyệt đối.”
Úy Minh Hải giơ chén trà lên, “Hợp tác vui vẻ.”
30% cổ phần và quyền biểu quyết tuyệt đối đổi 26% cổ phần Phương thị, ông ta cũng không thiệt.
Nếu không phải thật sự không căng được nữa, ông ta nhất định sẽ không dễ dàng đổi cổ quyền như vậy.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Hàn Phái, Tần Thư cất điện thoại, một mình ở thư phòng không muốn gặp ai.
Cô ngồi từ đầu giờ chiều đến bây giờ đã qua ba tiếng.
Nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phát ngốc, cũng không biết chính mình đang nhìn cái gì.
Chờ đến khi cô khát, mới phát hiện bên ngoài đã tối đen.
Tần Thư thay trang phục vận động, cầm một lọ nước khoáng ra cửa.
Thay giày, cô theo thói quen để dép lê của mình dẫm lên dép của Hàn Phái.
Đầu tháng tám, buổi tối vẫn còn oi bức.
Mấy tháng nay, mỗi đêm cô sẽ cùng Hàn Phái ra ngoài tản bộ, hiện tại đi mấy km cũng không mệt.
Cô một đường đi đến tận trường học.
Đi ngang qua rất nhiều địa điểm quen thuộc.
Cái ghế dài kia, là ngày Lễ Tình Nhân cô ngồi ở đó, Hàn Phái đi tất cho cô.
Ở ven đường, mỗi buổi sớm Hàn Phái chờ cô ở nơi đó, đưa cho cô bữa sáng và hoa tươi.
Một loạt tiệm cơm này, cô ngửi thấy mùi thơm, muốn ăn mỳ đậu que, Hàn Phái xuống bếp nấu cho cô.
Trường học đã nghỉ hè, buổi tối ở sân thể dục học sinh đi chạy bộ ít ỏi, nhưng có không ít cư dân quanh đây ra tập luyện.
Lần đầu tiên tới sân thể dục tản bộ, là đi cùng Hàn Phái, khi đó bọn họ không quen thuộc, một chút cũng không quen.
Sợ chân cô lạnh, anh cởi áo khoác che lên chân cho cô.
Chính là từ lúc ấy, mọi chuyện trở nên không giống nhau.
Gió thổi qua, một trận oi bức.
Đi đến khúc quanh, Tần Thư nhớ rõ khi đó cô không muốn chạy bộ, ăn vạ trên mặt đất không chịu chạy, còn giả vờ hô hấp khó khăn, Hàn Phái cho cô một bình dưỡng khí, cuối cùng còn cõng cô chạy.
Từng hình ảnh chồng lên nhau giống như vừa mới xảy ra.
Đi vòng quanh sân thể dục ba vòng cảm thấy có chút mệt.
Tần Thư ngồi trên mặt cỏ nghỉ ngơi, chung quanh toàn tiếng muỗi ong ong, cô cũng không bị đốt, trên tay trên chân đều dán miếng chống muỗi, còn đeo rất nhiều vòng chống muỗi.
Đều là Hàn Phái mua cho cô, sợ cô bị muỗi đốt.
Thật sự coi cô như trẻ con mà chăm sóc.
Tần Thư vặn bình nước ra uống mấy ngụm, nghiêng một bên rồi không khỏi ngẩn ra, phía xa có một hình bóng quen thuộc đang hướng về phía cô đi tới.
Hàn Phái về nhà phát hiện không có giày thể thao nên biết cô tới sân thể dục.
Cô ngồi ở kia, bất lực tự trách giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
“Anh cầm cái gì thế?” Hàn Phái đến gần, Tần Thư hỏi.
“Trái cây.” Hàn Phái ngồi xếp bằng đối diện cô, mở bao nilon, dùng tăm xiên một miếng dưa hấu đến bên miệng cô, “Em có đói không?”
Tần Thư lắc đầu, nuốt dưa hấu xuống: “Bình thường.” Vì không để anh lo lắng, cô nói dối: “Em ở nhà hàng ăn một chút rồi.”
Hàn Phái không nói nữa, chỉ đút trái cây cho cô ăn.
Ăn một ít, Tần Thư lắc đầu, “Em không muốn ăn nữa.”
Tay cô túm lấy cánh tay anh, nhìn anh, nước mắt rơi xuống, cuối cùng cũng không nói được gì.
Hàn Phái lau nước mắt cho cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, “Không phải lúc trước anh đã nói, em ngã xuống anh sẽ đỡ em sao.” Anh hứa hẹn thì sẽ thực hiện.
Ban đầu, anh cũng không muốn cô tham gia vào đống bùn này, cho dù thua, không chỉ là mất tiền, còn phải nhận đả kích về mặt tinh thần.
Sau đó cô kiên trì, anh cũng chỉ có thể ủng hộ cô.
Cũng may mắn là anh đã ủng hộ cô.
Mấy tháng nay, anh cảm nhận được cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Anh không giúp Phương Mộ Hòa, cô không có chút nào không vui, không giống lần trước ở hạng mục BD, cô nói hiểu cho anh, nói lập trường của mỗi người bất đồng, nhưng tâm lý vẫn ủy khuất.
Rồi cho dù cô từ New York trở về cho anh kinh hỉ, cũng là cô thuyết phục chính mình thấu hiểu cho anh.
Lúc mới đối đầu với EF, cô kỳ thật cũng mong anh có thể giúp Phương Mộ Hòa.
Khi cô chân chính tiến vào trận chiến, cô mới cảm nhận sâu sắc được rằng có những quyết định không phải mình có thể tùy ý làm.
Chính là lúc ấy cô mới có thể hiểu cho anh, ở vị trí nào có trách nhiệm đó, không có cách nào làm theo tình cảm của mình.
Tại trận thương chiến này, anh càng thấy được cô có một mặt lý trí và quyết đoán giống một người đàn ông.
Tuy rằng có khi trong cuộc sống thường ngày cô vẫn có tính khí trẻ con, nhưng trong tâm lý cô đã thành thục hơn rất nhiều.
Ngày đó Hàn Sầm còn gọi điện thoại cho anh, nói một thùng lớn canh gà:
“Anh, anh đừng trách chị dâu, tiền mất đi có thể kiếm lại, anh không thể ếch ngồi đáy giếng chỉ nhìn chằm chằm vào chuyện mất tiền, anh phải nhìn đến những thứ sâu xa bên trong.
Anh xem chị dâu trải qua trận chiến này, có phải càng có mị lực càng có hương vị nữ nhân hơn không?
Em nói với anh, mị lực cũng không phải một lần đã có, nó phải trải qua thời gian mới lắng đọng lại được, mà quá trình lắng đọng này không hề mỹ lệ chút nào, phải có suy sụp đả kích, thậm chí thất bại, chị dâu đang làm rất tốt rồi, anh nên vui mừng.”
Lần đầu tiên anh không phản bác canh gà của Hàn Sầm, thậm chí cảm thấy cũng không tệ lắm.
Nếu nói trước kia thứ làm anh yêu cô chỉ là vẻ bề ngoài, vậy thì bây giờ anh còn mê muội cả tâm hôn cô nữa.
Hàn Phái thu hồi suy nghĩ, cầm tay cô hôn hôn.
Tần Thư xin lỗi: “Mấy tháng nay, cũng hại anh phải lo lắng cho em rồi.”
Hàn Phái cười: “Bằng không em muốn anh làm gì? Chẳng lẽ là thay em lo lắng cho Phương Mộ Hoà sao?”
Anh ghé vào bên tai cô thấp giọng nói cho cô biết, sự tình giải quyết viên mãn, về sau Vạn Hòa nhà bọn họ là cổ đông lớn thứ hai của Phương thị, nhưng không tham dự vào chuyện kinh doanh và quản lý của Phương thị.
Công ty nguồn năng lượng của Vạn Hòa giao cho Úy Minh Hải quản lý, Vạn Hòa chỉ tham dự chia hoa hồng.
Cuối cùng ai cũng không thua, cũng chẳng ai thắng.
Tần Thư nhìn anh không chớp mắt, chờ hoàn hồn, cô hơi há mồm, nhưng không nói được lời nào, gắt gao ôm eo anh, ghé vào trong lòng anh, nhẫn nhịn cả một buổi chiều, hiện tại không nhịn được nữa.
Cô òa khóc như một đứa trẻ.