Miêu Miêu nhắm mắt thật chặt. Khuôn mặt trong nháy mắt bị đánh thành đỏ bừng.
"Mẹ! Mẹ đây là đang làm gì?" Lúc này, Hiên Viên Tiểu Nha đẩy cửa tiến vào,
đã nhìn thấy mẹ của cô nắm lấy Miêu Miêu không ngừng tát. Lập tức xông
qua, ôm lấy tay của Hồng Tuyết Mai.
"Tiểu Nha, con đây là làm gì? "Khuỷu tay rẽ ra ngoài sao" sao? Tiểu Tạp Chủng này với mẹ nó một bộ
đức hạnh!" Hồng Tuyết Mai đã tức đỏ mặt, đâu còn có tư thái cao quý.
"Mẹ, coi như mẹ chán ghét Mộ Tiêu Tiêu thế nào, mẹ cũng không thể đem
trách nhiệm đẩy lên trên người đứa trẻ, mà Mộ Tiêu Tiêu đã chết rồi! Đứa trẻ là vô tội." Hiên Viên Tiểu Nha nói qua muốn từ trên người Hồng
Tuyết Mai lấy đi Miêu Miêu, mặc kệ Miêu Miêu có phải là con của anh cô
hay không, cô rất ưa thích đứa trẻ này, sẽ không để cho người tổn thương bé.
"con làm sao cũng giống với anh con, bị một người phụ nữ mê
hoặc, bị một đứa trẻ mê hoặc?! Mẹ nhìn hai người bọn họ cũng là tai họa
đến hại nhà chúng ta!" Hồng Tuyết Mai lớn tiếng gầm thét lên, nguyên bản bà cảm giác con trai của mình bị Mộ Tiêu Tiêu cướp đi, thật vất vả giải quyết Mộ Tiêu Tiêu, bây giờ, con gái cũng bị đứa trẻ này đoạt đi rồi!
Hai mẹ con này cũng là tai họa!
"Ô oa ô oa ô ô oa oa... Mẹ cháu
sẽ không chết. Các người đều gạt tôi, gạt tôi..." Mơ mơ màng màng nghe
được Hiên Viên Tiểu Nha nói Mộ Tiêu Tiêu đã chết, Miêu Miêu lúc này mới
thật nhịn không được, nước mắt như nước biển tràn bờ, lớn tiếng khóc
lên.
Hiên Viên Tiểu Nha khẩn trương nhìn thấy Miêu Miêu khóc lớn, lại nhìn thấy trên đầu Miêu Miêu có máu. Nhất thời trong lòng thương
xót: "Mẹ, mẹ thực sự quá phận rồi! Sao mẹ có thể biến một đứa trẻ thành
dạng này?! Nhanh đưa bé cho con."
Cô bắt đầu theo Hồng Tuyết Mai đoạt lại Mộ Miêu Miêu.
"Bạch Nhãn Lang, nuôi các người lớn lên, không nghĩ tới mỗi một đứa đều là
Bạch Nhãn Lang!" Hồng Tuyết Mai gần như sắp giận điên lên, cô con gái
này tuy nghịch ngợm, nhưng mà luôn luôn nghe lời bà, lúc này bắt đầu vì
đứa con hoang của hồ ly tinh kia phản bác bà.
Nghĩ vậy, Hồng Tuyết Mai càng thêm thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên nắm lấy Mộ Miêu Miêu
quăng tới bên tường."Không muốn!" Hiên Viên Tiểu Nha mở to hai mắt.
"Rầm!" thân thể nho nhỏ của Mộ Miêu Miêu trực tiếp bị ném đến trên tường, đầu
lại bị đánh tới một lần nữa, máu tươi tràn ra càng nhiều... Miêu Miêu
ngừng thút thít, biến thành nghẹn ngào, rất nhanh, nghẹn ngào cũng biến
mất, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Miêu Miêu!" Hiên Viên Tiểu Nha co
cẳng chạy qua, ôm lấy thân thể Mộ Miêu Miêu: "Mẹ, mẹ quá nhẫn tâm rồi!
Sao có thể đối với Miêu Miêu như vậy! Nó chỉ là trẻ con, chỉ là trẻ
con!"
Hồng Tuyết Mai thở thật sâu mấy hơi, đi qua: "Đã chết rồi sao?" Lạnh giọng hỏi.
Hiên Viên Tiểu Nha ôm chặt lấy Miêu Miêu.
Đối xử lạnh nhạt một cái: "Hôm nay mẹ thả cho đứa con hoang này một con
đường sống, con mau ném nó ra bên ngoài, có bao xa ném bao xa." bà nói
xong, xoa xoa nước bọt trên mặt, dẫm xuống giày cao rời đi, dù sao Hiên
Viên Tiểu Nha là con gái của bà, coi như bà đang phẫn nộ, cũng sẽ không
đem khí vung đến trên thân con gái mình. Nếu không, hôm nay không phải
bà ở nơi này giết chết đứa nhỏ nghiệt chủng này.
Tường cao ở bãi
săn, Mộ Tiêu Tiêu đọ sức cùng Dã Lang, đã chết đi sáu Dã Lang, chỉ còn
lại có hai con, thế nhưng mà súng lục cũng không thể lại dùng rồi.
Y phục trên người cô cơ hồ bị sói xé rách rưới, trên thân cũng có mấy
chỗ đẫm máu, đó là cô không cẩn thận bị răng sói mài đến cắt vỡ lúc đó.
Tinh lực của cô cũng vì đối phó những con sói kia từng chút từng chút bị suy yếu. Bây giờ lý trí cô bảo trước hết bò lên trên một cái cây nghỉ ngơi
một hồi, dưỡng tinh thần một chút, như thế mới có khí lực đi đối phó với hai cái sói còn lại.