Hạo Hiên loay hoay bưng cháo lên phòng, Chu Cẩm ngủ hoài không chịu dậy, làm hắn lo lắng không thôi. Đành phải đi tới bên giường lay người đánh thức cậu.
"Tiểu Cẩm, dậy nào, ăn rồi uống thuốc mới khoẻ được." Mấy ngày liền còn phát sốt một trận, mắt hắn đã thâm quầng vì chăm Chu Cẩm suốt đêm.
Tiếng rên rỉ khe khẽ như lông tơ quét vào lòng người, Hạo Hiên cúi xuống hôn loạn lên mặt nhỏ, nhẹ nhàng âu yếm vết thương do chính mình gây ra.
"Tỉnh rồi, để anh đỡ em."
Nhưng có vẻ người dưới thân chịu phải đả kích lớn, thân hình giật nảy lên bắt đầu nôn khan không ngừng, đôi mắt cũng vì thế mà đỏ bừng rớm nước.
Hắn thấy Chu Cẩm như vậy, vội vàng ôm chặt vào lòng, vỗ lưng hao gầy vuốt ve an ủi. Lại bế xốc cậu lên đung đưa dỗ dành.
"Em khó chịu lắm sao, anh xoa bụng cho em được không? Hay anh đút nước cho em nhé?" Sự dịu dàng ôn nhu, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng tàn bạo như ác ma hôm đó, thật giả dối.
Chu Cẩm đột nhiên bất động, vô hồn nhìn xuống sàn nhà, gã đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vui sướng hôn hôn má cậu bế đến bàn ăn.
Cháo trắng nóng hổi, thơm ngon ngào ngạt. Hạo Hiên đặt Chu Cẩm ngồi lên đùi, săn sóc múc từng muỗng nhỏ thổi thổi, còn nếm thử một chút mới đưa đến bên miệng.
"Aaa, há miệng nào, em đã mấy ngày không ăn gì rồi." Chu Cẩm sốt chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, bác sĩ khuyến nghị nên cố gắng ăn uống sẽ tốt hơn.
"Anh xin em, chỉ cần ăn một chút thôi."
Mặc cho gã đàn ông có làm gì đi chăng nữa, Chu Cẩm vẫn cúi đầu không phản ứng. Cả người đau đớn, như có sóng điện chạy dọc toàn thân từng giây từng phút hành hạ cậu. Ánh mắt ngây dại còn chả biết đặt đi đâu cho vừa, không dám nhìn xuống thân thể tàn tạ này, cũng chả muốn nhìn đến người đàn ông đã tổn thương cậu kia.
Cơn ác mộng đêm đó vẫn không ngừng giáng những đòn đau đớn vào trái tim bé nhỏ, giày xéo tâm trí mơ mơ ảo ảo. Chu Cẩm không chấp nhận nổi, luôn tự thôi miên chính mình, nhủ rằng đây chỉ là giấc mơ thôi nhưng từng cơn nhói buốt nhắc nhở cho cậu biết rằng, bản thân đã bị hung hăng cưỡng hiếp, bị người khác tính kế lừa vào tròng.
Cậu không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn một cuộc sống yên bình an ổn, cuối cùng lại phải nhận lấy những tổn thương tàn khốc. Gã đàn ông ngang nhiên xông vào, phá hỏng cuộc đời cậu. Mẹ kế căm ghét tự tay đem dâng cậu cho ác ma. Thật đáng thương làm sao.
Thiếu niên ngồi trong lòng hắn lặng lẽ rơi nước mắt, uất ức lại chả thể làm gì. Chỉ biết dùng phương thức này phát tiết nỗi lòng của bản thân.
Tiếng khóc thê lương ngày càng dữ dội, dày xéo tâm can người nghe, thậm chí còn khóc đến khó thở rồi ho sặc sụa. Hắn vuốt vuốt sống lưng, liên tục xin lỗi, tay phủ lên bụng nhỏ xoa nắn mong cậu có thể bình tĩnh lại nhưng Chu Cẩm như phát điên thét lên, kịch liệt giãy dụa, hoảng loạn liên tục kêu.
"Hức... hức... sợ... tôi sợ..." đầu nhỏ lắc lắc, bài xích gã đàn ông đang đụng vào người mình.
"Đừng sợ, ông xã ở đây, ông xã thương em. Anh xin lỗi đã làm em đau như vậy. Hay là em đánh anh đi, đánh xong liền không khó chịu nữa." Hạo Hiên hốt hoảng, vội vàng nắm lấy tay cậu đánh đánh lên mặt.
Chu Cẩm sợ hãi rụt về, khóc nấc từng cơn nghẹn ngào van xin.
"Tôi muốn về nhà... cho tôi về nhà..." Đứa nhỏ tội nghiệp, nhà mà cậu nói đã chẳng còn. Nhưng đầu óc vì sốt mà lú lẫn, đi nơi nào cũng được, chỉ cần nơi đó không có hắn cậu đều chịu.
Tiếng thút thít bỗng dưng im bặt, có vật thể cưng cứng đang chọc vào mông mềm. Háng của ai kia xoay chuyển, ma sát dương vật của hắn vào người cậu. Hạo Hiên vậy mà cương lên.
Ánh mắt tròn xoe sóng sánh nước, hàm răng đập vào nhau, khuôn mặt tái mét, thiếu niên cứng đờ không dám nhúc nhích nữa, hình ảnh côn thịt tàn nhẫn xuyên qua hoa huyệt tái hiện trong đầu, trực tiếp làm Chu Cẩm nôn ra tại chỗ.
Tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên, ánh mắt tối tăm cong cong nhìn đến thiếu niên trong lòng, dịu dàng nói.
"Ha ha, ăn chút cháo nhé." Ôn nhu vuốt hết mớ tóc loà xoà hai bên mặt, lại lau đi nước mắt cùng ít dịch bên khoé miệng, đôi môi như có như không cọ vào vành tai đối phương.
"Đừng lộn xộn nữa được không? Hửm?" Khuôn mặt Hạo Hiên tỉnh bơ, giống như cái thứ đang hưng phấn kia chả phải là của hắn. Cằm bị bóp chặt, cưỡng ép mở ra cho hắn nhét đồ ăn vào. Nước mắt túa ra không ngừng, cậu không dám phản kháng, máy móc nuốt xuống hỗn hợp không rõ mùi vị.
"Tiểu Cẩm của anh khoẻ lại rồi. Ông xã hứa sẽ dẫn em về nhà. Anh nói là thật lòng, hãy tin tưởng anh." Ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào cậu, lại chả thể xoa dịu tâm tình hoảng loạn của Chu Cẩm, cậu biết hắn ta nói dối, sẽ không có chuyện hắn dễ dàng thả cậu ra như vậy.
Mỹ nhân bị nhốt một chỗ, gã biến thái dẹp hết công việc sang một bên, dính lấy cậu chăm bẵm từng chút một, thái độ mềm mỏng cẩn thận, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Rõ ràng hắn ta muốn bù đắp lại những tổn thương mà Chu Cẩm đã hứng chịu. Nhưng cậu một hai nhất quyết đòi về nhà, hết tức giận chửi mắng