Cuộc đời này của Hạo Hiên, có hai người hắn đối xử đặc biệt nhất. Một là Chu Cẩm, hai chính là bà của hắn.
Nhìn lão bà ngồi trên ghế giận hờn, Hạo Hiên than lên một tiếng, như chó con chạy tới quấn quýt không rời.
"Bà nội à. Con xin lỗi, thực sự con bận công việc, bây giờ đang đứng trước mặt người đây" Hắn rót một tách trà, vội dâng lên.
Bà lão hừ một tiếng nhận lấy, quở giọng trách mắng.
"Con hư lắm, phải cho đến khi Giai Ý đi đến tận nơi mới rước được con về, vậy mà còn dẫn theo..." Liếc đến Chu Cẩm đứng cách đó không xa, bà thở hắt một cái.
"Chẳng phải chính là cùng tình nhân nhỏ ân ân ái ái quên trời quên đất sao?"
Hạo Hiên có chút bất đắc dĩ, đứng khép một chỗ nghe bà cằn nhằn. Chu Cẩm nhìn đến ngây người, trước kia đều là hắn bá đạo chuyên quyền, bây giờ lại có người có thể áp chế được hắn. Cậu tự nhiên sinh ra lòng vừa kính phục vừa sợ hãi.
Phải đến khi hắn nói rằng mình sẽ ở lại đây một thời gian. Lão bà mới nguôi ngoai cơn tức, phẩy tay đuổi hắn đi.
"Coi vậy thôi chứ bà trẻ con lắm, em đừng để ý." Hạo Hiên cười trừ giải thích. Tay mở cửa mời Chu Cẩm vô phòng.
Cậu ngó nghiêng lung tung, còn hắn ta thì bận rộn xếp đồ. Căn phòng có màu chủ đạo là đen trắng, tường màu đen kết hợp với gạch men vân đá, sàn nhà cũng là gỗ tối màu, trên tường treo mấy bức tranh nghệ thuật điểm xuyến thêm đèn vàng tinh xảo ấm áp, có lẽ để lấn át đi sự lạnh lẽo u tối mà nơi này mang lại. Tất cả kết hợp, tạo ra một tổng thể vừa quyến rũ mà quyền lực. Thực sự rất phù hợp với con người Hạo Hiên.
Phòng rộng vô cùng, cửa kính sát trần rọi thẳng xuống hồ bơi dưới sân vườn, phòng thay đồ và phòng tắm cách biệt riêng với chỗ ngủ, ngăn bởi một bức màn bằng gỗ. Chu Cẩm ngồi trên giường cảm thán không thôi.
Hắn cầm lấy chai nước đút cho cậu, đi xe khiến cổ họng khô khốc, cậu liền ngoan ngoãn uống hết.
"Nơi này lâu rồi chưa ai ở, may sao được dọn sạch sẽ. Nếu có gì không ổn cứ nói với anh."
Chu Cẩm chớp chớp mắt, há miệng ngáp một cái. Hạo Hiên lập tức ôm cậu đi ngủ.
Bà nội đứng trong bếp phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn, cháu trai lâu rồi mới về, bà thậm chí còn đích thân làm món súp thịt hắn thích nhất.
Bên ngoài có tiếng xe chạy, Giai Ý đang đứng một bên phụ việc liền ngẩng đầu nói.
"Chắc anh ấy về, để con ra đón."
Giày da bóng lộn từ trong xe bước ra, theo đó là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi. Phong thái đĩnh đạc, khí chất ngời ngợi. Khuôn mặt tuy đã xuất hiện dấu vết năm tháng nhưng vẫn còn anh tuấn phong độ lắm. Giai ý tươi cười, hướng ông quan tâm hỏi han.
"Đi đường mệt chứ?"
"Không có gì." Hạo Lân cười đáp lại một tiếng, cởi áo khoác ra đem treo ở móc, sau đó quay sang Giai Ý hỏi.
"Hạo Hiên về chưa?"
"Được một lúc rồi, còn dẫn theo cả người."
"Vậy anh lên phòng trước, nhờ em mang mấy gói thuốc này cho mẹ." Hạo Lân đưa một bọc to cho Giai Ý, sau đó xoay người rời đi.
Giai Ý nhìn bóng lưng khuất sau khúc quẹo cầu thang mới đi vào bếp.
Bữa ăn hôm nay đặc biệt làm lão phu nhân cao hứng, lâu rồi gia đình mới tề tịu đông đủ như vậy, liên tục rôm rả cười nói.
1
Chỉ có cha con Hạo Hiên đôi lúc đáp lại, còn Chu Cẩm và Giai Ý hoàn toàn im lặng.
Chu Cẩm mới ngủ dậy nên hơi mệt mỏi, cậu ngơ ngẩn ngồi nhìn chén cơm, đến khi Hạo Hiên đặt tay lên đùi mới lấy lại tinh thần.
"Tiểu Cẩm à, ăn cơm đi, anh gắp thịt cho em nhé?" Sau đó như thói quen gắp thức ăn cho cậu, điều này xảy ra kể từ khi ở với Chu Cẩm. Hạo Hiên thích vậy, hắn muốn vì cậu mà tự tay làm tất cả.
"Còn ngẩn ra đó làm gì, muốn anh đút ăn luôn sao?"
Hắn ta ngứa ngáy muốn trêu chọc cậu một trận, tay dưới gầm bàn vuốt ve lên tận háng, nếu như chỉ có hai người ở đây, có lẽ Chu Cẩm sẽ bị hắn bắt lấy giày vò đến khóc lóc xin tha. Gã đàn ông khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt không rời khỏi cậu một giây nào.
Gã điên, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có thể biến thái được.
Chu Cẩm không được tự nhiên, đưa mắt liếc nhìn một vòng xung quanh, không ai có phản ứng nào. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc của mình.
Lão phu nhân lúc này như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi Giai Ý.
"Nghe bảo con có chuyện gì muốn nói?"
Giai Ý mỉm cười buông đũa, hào hứng thông báo với mọi người.
"Con vừa nhắm trúng đối tượng xem mắt cho Tiểu Hiên, là đứa con gái mới đi du học về của nhà họ Trương. Phu nhân bên đấy cũng rất ưng ý Tiểu Hiên nhà mình. Sẵn đây hai đứa cũng đến tuổi lấy vợ lấy chồng, chi bằng gán ghép bọn nhỏ với nhau. Không phải mẹ cũng muốn có chắt bế sao?"
Lão phu nhân ồ lên, khẽ liếc tới khuôn mặt