Lão phu nhân ngồi trên ghế sô pha, cau mày không vừa ý nhìn Giai Ý.
"Chuyện này con không thể trách ta, nếu như không có lời hứa mồm ngu xuẩn kia thì mọi chuyện đã không xảy ra tới mức này. Con xem, tối qua đã loạn một trận rồi kìa."
Giai Ý không phục, lập tức đặt tách trà xuống bàn, tiếng "lạch cạch" vang lên nghe có chút đinh tai nhức óc.
"Không phải ngay từ đầu mẹ đã đồng ý rồi sao? Cuối cùng lại đổi ý là như thế nào? Hôn sự đâu phải là một trò đùa, chưa kể còn khiến đối phuơng phật lòng, con phải biết ăn nói thế nào với họ đây?"
"Đấy là chuyện của con, là do con quá hấp tấp. Được thôi, nếu khiến cho Tiểu Hiên đồng ý thì con cứ làm đi. Ta đây từ chối tham gia mấy vụ rắc rối này. Mẹ thực sự không muốn nhìn thêm nữa." Con trai đã như vậy, đến cả đứa cháu trai duy nhất cũng như thế, bà đã quá chán ngán rồi.
Người phụ nữ nghe xong, trong lòng cảm thấy tổn thương vô cùng. Vậy hóa ra, nếu như năm đó không rơi vào tình thế bắt buộc, nếu như Hạo Lân không tranh giành quyền lực, thì bà đã chả ngồi đây. Bản thân biết mình cũng chỉ là món hàng hóa trao đổi, nhưng khi trực tiếp nghe thấy những lời đó, không tránh khỏi khó chịu trong lòng.
Lão phu nhân hắng giọng e hèm một cái, nhìn Hạo Hiên từ cầu thang đi xuống, bỗng dưng e ngại nuốt nước miếng, chuyện xảy ra tối qua, người trong nhà đều biết.
"Tiểu Hiên à, làm cái gì cũng phải nhẹ nhàng thôi. Con dọa mọi người sợ."
Hắn dạ vâng hướng bà cúi đầu, sau đó vội vàng mang đồ ăn sáng chạy lên phòng. Chu Cẩm chắc hẳn bây giờ rất đói, từ trưa hôm qua đã không ăn gì. Cậu nôn ói không ngừng, mê man sốt cao cả đêm. Hạo Hiên đau lòng, là do hắn nặng tay, nhưng hắn không hối hận, nếu có quay ngược thời gian, hắn vẫn sẽ làm, phải khiến cho Chu Cẩm sợ,lúc đó sẽ không chạy trốn khỏi hắn nữa.
Hắn nên sớm hối hận ngay từ đầu, từ khoảng khắc đè Chu Cẩm trên giường hung hăng chiếm đoạt. Là do nỗi nhung nhớ khao khát đã lâu hay do cơn ghen tuông át đi lý trí, dù với lí do gì đi chăng nữa, mọi thứ cũng đã quá trễ rồi, cậu sẽ không bao giờ yêu hắn, Hạo Hiên biết điều đó, vậy thì dùng phương thức tàn bạo giam cầm cậu đi, dẫu sao tình yêu bình dị cũng chả thể nào xoa dịu nỗi lo lắng bồn chồn luôn hiện hữu trong trái tim hắn.
Hạo Hiên sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ.
Đặt điểm tâm xuống bàn, đi đến bên giường vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của mỹ nhân, cả ngày hứng chịu hết từ cú sốc này đến cú sốc khác, thực sự vượt quá mức chịu đựng của một con người. Chắc hẳn cậu phải hận hắn lắm, nhưng như vậy thì sao chứ, em ấy chỉ có thể yếu ớt vùng vẫy, sau đó cam chịu số phận đã được an bài. Gã đàn ông hôn lên đôi môi khô khốc, bất an vân vê mái tóc mềm mại trong tay.
"Ưm... a..." Mỹ nhân kêu lên, có vẻ như đang bị cơn ác mộng giày vò.
Cậu mơ thấy mình quay trở lại đêm đó, bị ác ma từ đâu nhảy ra đè chặt dưới thân, bị vạch ra hoa huyệt, bị ác liệt thao lộng. Cậu kêu gào cầu xin hắn mau thả mình ra, nhưng hắn không chịu, liên tục chửi mắng cậu là đĩ nhỏ có cái huyệt dâm, là vợ yêu dâm đãng, dùng thứ xấu xí ghê tởm giày xéo hành hạ cậu.
Cho dù nơi đó chảy máu, hắn vẫn không dừng lại, tức giận há hàm răng sắc nhọn cắn đứt miếng thịt trên mặt. Ác quỷ mồm ngậm đầy máu tươi, nói rằng cậu hư lắm, chỉ mãi trốn tránh hắn thôi, hắn rất buồn, sẽ nuốt cậu không còn mẩu xương.
Cậu không hư, cậu rất ngoan, chỉ là cậu quá sợ hãi. Chu Cẩm lắc đầu chối đây đẩy. Mang theo một thân thương tật chạy đi tìm người giúp đỡ. Xung quanh liền vang lên tiếng cười chê cậu quá ngu ngốc, xì xào như đàn ong vỡ tổ bay đến chích cậu đau đớn.
Cứ chạy mãi, chạy mãi, mọi thứ xung quanh là một màu đen tối không lối thoát. Mặt đất rung lắc liên hồi rồi vỡ ra từng mảnh, Chu Cẩm rơi tư do trong không trung, cuối cùng liền rơi vào miệng của ác ma.
Trời rất nhanh đã vào đông, năm nay lạnh hơn bình thường, mới tháng 11 đã cảm nhận được từng cơn gió buốt thổi đến, đi qua từng ngọn cây, chui vào từng ngóc ngách của căn nhà, luồn vô khe áo âu yếm làn da ấm nóng.
Rét lạnh đi kèm với thời tiết hanh khô, mỹ nhân một thân áo len ngồi cạnh lò sưởi, Hạo Hiên vì cậu mà bôi thuốc lên đầu ngón tróc vẩy, nhìn làn da non mềm trở nên khô cứng rướm máu, gã đàn ông cẩn thận thổi mấy cái, xót xa nói.
"Khổ cho em rồi, chắc là đau lắm, sẽ bất tiện đôi chút, em ráng chịu nhé, bôi thuốc thường xuyên mới khỏi được."
Có tiếng bước chân đi tới, người hầu mang theo chén thuốc vừa mới sắc, còn đang bốc hơi nghi ngút đưa tới trước mặt Hạo Hiên. Hắn cầm lấy, dùng thìa khuấy đảo cho nguội bớt, sau đó đưa tới bên miệng Chu Cẩm dỗ dành.
"Uống thuốc nào."
Không